Tà Thiếu Dược Vương

Chương 97: Ám chiêu của Phương Kỳ



- Ái da... Mập mạp lập tức sửng sốt, một hồi lâu còn không kịp phản ứng.

- Phiếu cơm... lão... lão... đại! Ngươi... ngươi điên rồi sao? Một hồi lâu sau, mập mạp mới nhìn Nhậm Kiệt, ấp úng nói mấy chữ.

- Mập mạp! Không cần sợ làm thương tổn tâm linh yếu ớt của ta! Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ chế định cho ngươi một kế hoạch còn lợi hại hơn gấp trăm lần so với hiện tại, khẳng định có thể bức ra toàn bộ tiềm năng trong cơ thể ngươi, cho ngươi...

- Ai da... Giờ mới nhớ, học viện lập tức sẽ khảo thí đúng không, chúng ta phải mau đi trở về, mau đi! Người... người... người đâu! Mau chuẩn bị đồ... Mập mạp thấy Nhậm Kiệt càng nói càng kích động, quả thật sợ hắn nói đến quá mức kích động rồi làm thiệt, vạn nhất hắn thật sự chế định cho mình một kế hoạch huấn luyện, muốn huấn luyện tiếp cho mình thì làm sao bây giờ... kế hoạch lợi hại hơn gấp trăm lần... Má ơi! Chẳng lẽ định cắm ở trên người mình một vạn cây ngân châm... Mập mạp cũng không dám khiêu khích châm chọc nữa liền chuyển đề tài, rồi lập tức chạy mất dạng...

- Ha ha... Thấy mập mạp bỏ chạy mất dạng, Nhậm Kiệt ôm bụng cười một tràng. Tuy nhiên trong cơ thể mập mạp ẩn chứa nội tình không sử dụng thật lãng phí! Ừm, sau này có thời gian còn phải ép lấy hắn để hắn nỗ lực, người này cái gì khác đều tốt, chỉ có tu luyện là hết sức lười biếng.

Chẳng qua là không sao hiểu được, tại sao trong cơ thể hắn lại có lực lượng khổng lồ như vậy, nếu như không phải đích thân nhìn thấy cảnh tượng mập mạp đột phá, Nhậm Kiệt cũng rất khó tưởng tượng trong cơ thể mập mạp lại có tích lũy lực lượng khổng lồ như vậy.

Hơn nữa lần này dường như còn mới chỉ dùng một phần, cái này cũng quá cổ quái đi! Cho dù da thịt một thân tên mập trắng toàn bộ đều là linh dược tích tụ, cũng không thể nào khoa trương như vậy mới đúng.

Lúc đó nếu không phải cảnh giới mình đủ mạnh, căn bản không có khả năng nhận ra loại tình huống đó! Hơn nữa nếu không phải mình khai thông trợ giúp, mập mạp cũng không có khả năng đột phá khoa trương như vậy, từ Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu một hơi đột phá tới tầng thứ chín.

Nhậm Kiệt biết tính tình của mập mạp, hắn cũng không phải là loại người chiến đấu, cho nên mau sớm giúp hắn vượt qua Luyện Thể Cảnh, thông qua phương pháp tập huấn đặc thù, kích thích hắn tăng lên thì Nhậm Kiệt đã sớm nghĩ tốt lắm, chẳng qua là hắn bạo phát khoa trương như vậy lại ra ngoài dự liệu của Nhậm Kiệt.

Hơn nữa Nhậm Kiệt không khỏi nghĩ tới một màn lúc ban đầu gặp hắn kia, nếu nói như vậy...

Những ý niệm này chợt lóe lên trong đầu. Trước mắt vấn đề của mập mạp xem như hoàn toàn giải quyết, Nhậm Kiệt cũng bắt đầu chuyên chú chuyện của mình. Nhậm Kiệt coi như đột phá đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ tám, cường độ thân thể có thể so với Chân Khí Cảnh tầng thứ bảy, có thể ngay mặt giao chiến cùng Chân Khí Cảnh tầng thứ năm, hắn cũng không có ngừng nghỉ chút nào. Hôm nay 4608 vòng tròn khí kình của Ngọc Hoàng Quyết Luyện Thể Cảnh tầng thứ tám, hắn cũng đã ngưng tụ hơn 800.

Hiện tại mập mạp vừa đột phá, Nhậm Kiệt lập tức ra lệnh cho Đồng Cường bọn họ chuẩn bị. Cùng ngày Nhậm Kiệt lên linh thú tọa giá, trong vòng vây quanh của cận vệ đội rời Nhậm gia, rời Ngọc Kinh Thành chạy tới Ngọc Hoàng Học Viện.

Trước đây Nhậm Kiệt lui tới Ngọc Hoàng Học Viện, tuy rằng cũng ngồi trên linh thú tọa giá, nhưng không có cận vệ đội đi theo.

Hơn nữa vừa mới xảy ra chuyện Tây Sơn Mộ Địa, mọi người đều đang chú ý Nhậm Kiệt bên này, mà Nhậm Kiệt trở về Ngọc Hoàng Học Viện đều mang cận vệ đội, càng làm cho rất nhiều người sinh ra những hiểu lầm và ý nghĩ khác.

Người khác bất kể nghĩ như thế nào, thấy thế nào, đều chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến, chờ đợi Nhậm gia bùng phát mâu thuẫn nội bộ, tuy nhiên Quách Tông Hữu trong Thánh Dược Đường thì khác.

Nhận được tin tức này, hắn lại càng phẫn nộ, đầy một bụng lửa giận: con trai thương thế nghiêm trọng không thể không cho người trực tiếp đưa về tông môn, mà tên Nhậm Kiệt kia lại nghênh ngang trở về Ngọc Hoàng Học Viện. Tên đáng ghét! Hắn nghĩ rằng mang theo đám cận vệ đội kia bên người là có thể bảo vệ hắn an toàn sao!?!

Bên này Quách Tông Hữu phái người đi liên lạc sát thủ còn chưa trở về, đột nhiên nhận được từng cái từng cái tin dữ. Đầu tiên là nhận được một thông báo làm cho hắn thiếu chút nữa tức hộc máu: hai trưởng lão của Thánh Dược Đường đi thanh lâu chơi nữ nhân, kết quả bị thượng mã phong hai người đều chết hết.

Lúc Quách Tông Hữu nghe được tin tức này cũng sửng sốt: hai trưởng lão kia đều là Thần Thông Cảnh, làm sao có thể thượng mã phong mà chết chứ?

Đừng nói là mấy nữ nhân, cho dù mấy chục nữ nhân cũng không có khả năng làm cho bọn họ thượng mã phong chết đi! Hai trưởng lão này thích loại địa phương này hắn thật ra cũng biết, nhưng làm sao có thể chết được chứ?

Hắn lập tức ý thức được trong chuyện này có vấn đề, không đợi hắn ra lệnh cho người đi điều tra, tiếp theo lại truyền đến một tin tức càng kỳ quái hơn.

Một trưởng lão Thần Thông Cảnh luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, đột nhiên tự cháy, ngay cả căn nhà của hắn cũng cháy rụi...

Ba gã Chân Khí Cảnh tầng thứ chín dẫn người câu cá ở bờ sông, kết quả không cẩn thận rơi xuống giữa sông chết chìm, không có có bất kỳ ngoại thương gì. Lúc đó không ít người nhìn thấy bọn họ rơi xuống giữa sông...

Một quản sự Hình đường là Chân Khí Cảnh đại viên mãn, lúc đi bộ bên lề đường, bị chậu hoa từ lầu hai rớt xuống trúng, bể đầu chết...

...

Kế tiếp gần như tin tức truyền về không ngừng, tinh nhuệ của Thánh Dược Đường lại toàn bộ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà có phần buồn cười chết đi... hơn nữa không có để lại dấu vết gì. Chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau, ngay lúc Quách Tông Hữu phát hiện tinh nhuệ tổn thất thảm trọng, bên ngoài truyền đến tin tức:

Tại Thánh Dược Đường, dược vật giá trị mấy trăm vạn tiền ngọc bị cướp đi; mấy chục cửa hàng bị đánh cướp; lại có mấy mối làm ăn mua bán lớn dĩ nhiên là âm mưu lừa gạt; theo chân bọn họ người làm ăn mua bán mấy năm đột nhiên biến mất...

"Bịch!" Cuối cùng Quách Tông Hữu ngay cả đứng cũng không vững, lập tức ngồi phịch trên ghế Đường chủ ở Thánh Dược Đường. Xong rồi! Thánh Dược Đường to lớn như vậy không ngờ cứ như vậy xong rồi! Tại sao có thể như vậy?

Nhậm Kiệt kia làm sao có thể có loại năng lực này, là ai, rốt cuộc là người nào? Nhậm gia không có khả năng nghe lời hắn thao túng, nếu như hắn có thể nắm trong tay Nhậm gia, thì đâu có ai dám tùy tiện đi trêu chọc hắn.

Tại sao lại như vậy? Quách Tông Hữu cũng không biết nhiều vể sự đáng sợ của Tu La, nguyên nhân bởi vì lúc con gái của hắn nổi lên ở Minh Ngọc Hoàng Triều, lúc đó lục gia Nhậm Thiên Tung đã lui về ẩn ở Nhậm gia. Tuy nhiên khi những gia tộc khác biết tin tức này, lập tức đều đoán ra là kiệt tác của người nào.

Bọn họ cũng rất rõ ràng, đây là hành động biểu lộ thái độ của Nhậm Thiên Tung: người Nhậm gia tranh đấu như thế nào đi nữa cũng là chuyện của Nhậm gia; gia chủ Nhậm gia há có thể cho phép người khác tùy tiện trêu chọc, đừng nói chi là hành động công khai muốn giết chết gia chủ Nhậm gia.

Nhậm Thiên Tung thể hiện ra lực lượng của hắn, có một số người cũng bắt đầu cười thầm, đây mới chính là cục diện bọn họ muốn trông thấy nhất.

...

Ngọc Hoàng Học Viện thi học kỳ sắp tới, trừ cấp một năm bọn họ ra, các niên cấp khác cũng đều có thi học kỳ của từng năm. Bất luận là một số người đơn độc tu luyện, hay là một số người đang lịch lãm ở bên ngoài cũng đều chạy về. Thời điểm này Ngọc Hoàng Học Viện là náo nhiệt nhất.

- Có nghe nói gì không? Cao Phi lại bị Nhậm Kiệt tự tay đánh chết, hơn nữa còn là huyết chiến "luân phiên chịu từng quyền" rốt cuộc bị đánh chết, Cao gia đành phải nuốt răng bị đánh rụng vào trong bụng, không có biện pháp báo thù!

- Chuyện này không có khả năng cứ như vậy là xong, sau này khẳng định sẽ tìm trở về! Nghe người ta nói, ngay lúc đó Cao Chiến Uyên đã phát ra lời thề độc!

- Mấy người các ngươi tin tức cũng quá nghèo nàn đi! Cao Phi bị đánh chết là do chuyện Nhậm Kiệt mở sòng bạc, chuyện đó cũng không tính vào đâu, chân chính đặc sắc chính là đêm hôm đó...

- Đêm... đêm đó xảy ra chuyện gì? 

- Các ngươi đều không biết sao? Tây Sơn Mộ Địa đúng là đã xảy ra trường chém giết lớn, đã chết mấy trăm người đấy! 

- Làm sao có thể! Tây Sơn Mộ Địa tuy rằng vắng vẻ, nhưng ở Ngọc Kinh Thành làm sao có khả năng xảy ra loại chuyện đó, bang phái chém giết nhau ư? 

- Bang phái thì đúng là bang phái, tuy nhiên không phải hoàn toàn là bang phái, mà là Thánh Dược Đường đánh nhau với Nhậm Kiệt! 

- Oa! Không thể nào! Làm sao có thể có chuyện như vậy...

Trong Ngọc Hoàng Học Viện có không ít người từ trong nhà nửa biết nửa hiểu một ít chuyện, cộng thêm một chút suy đoán và tưởng tượng, đang khoác lát cùng bằng hữu, bạn học. Mà loại chuyện như vậy đích xác có nhiều người không biết, tự nhiên dẫn tới chú ý của không ít người, cũng để cho người nói những lời này rất là thầm sảng khoái một phen. 

"Ầm ầm... Ầm ầm..." Nhưng đúng lúc này, trước cổng Ngọc Hoàng Học Viện vang lên tiếng vó ngựa của đội ngũ chỉnh tề, trong nháy mắt mọi người đều dời ánh mắt nhìn sang. 

- Đây là cận thân vệ đội! Hoa lệ như thế ở Ngọc Kinh Thành cũng không có mấy người dám lớn lối như vậy, là thân vương nào hay là gia chủ nào đến Ngọc Hoàng Học Viện?

- Gia chủ... là gia chủ! Bất quá không phải ai khác, các ngươi mau nhìn xem, là Nhậm Kiệt tiểu... tiều gia chủ kia... 

- Trời ơi đúng là hắn! Không ngờ lại dẫn theo cận vệ đội hoa lệ như vậy đến học viện... quá khoa trương mà! 

- Phì! Các ngươi cũng không hiểu ư, quên chuyện vừa rồi ta nói rồi sao!? Nhậm Kiệt giết Cao Phi, lại đã xảy ra chiến đấu cùng Thánh Dược Đường, nên mấy ngày trước núp ở trong nhà không dám ra ngoài. Lần này bởi vì học viện thi học kỳ không thể không đến đây, lại sợ an toàn tự nhiên phải dẫn theo một số thị vệ! 

- À! Thì ra thế, còn tưởng rằng Nhậm Kiệt này là hết cùng lại thông, thực sự trở thành xứng với cái tên gia chủ rồi chứ!

- Đúng rồi! Ta nghe lão gia nhà ta nói: trưởng lão Nhậm gia dường như đang chuẩn bị truất phế hắn đấy, chỉ chờ gia tộc... 

... 

Đội ngũ Nhậm Kiệt vừa tới, lập tức tầm mắt mọi người, lực chú ý cùng đề tài đều hấp dẫn đến trên người hắn, mà Nhậm Kiệt đối với người bên ngoài nói thế nào, suy nghĩ thế nào... căn bản lười đi để ý tới, linh thú tọa giá dưới hộ vệ của cận vệ đội do Đồng Cường lãnh đạo, một đường lớn lối băng qua Ngọc Hoàng Học Viện, đi tới chỗ ở riêng của hắn. 

- Bây giờ nhìn mới phát hiện nơi này đúng là rất đơn sơ, Lúc đó còn cảm giác rất khá không muốn rời đi! Tuy nhiên cũng may mà hiện tại cũng không cần chịu đựng gian khổ như vậy nữa, về nơi này nhìn lại còn đúng là có chút cảm khái nha!

Mặc dù rời học viện thời gian không bao lâu, nhưng bởi vì trong thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, lần này mập mạp về tới cửa hàng dược đứng ở cửa lẩm bẩm rất là cảm khái. 

- Con bà nó! Làm bộ làm tịch nói cũng không ra hồn! 

- Này! Nếu là phiếu cơm lão đại thì ngươi sẽ nói như thế nào? 

- Rất đơn giản! Nhậm Kiệt đi tới bên cạnh mập mạp, học theo bộ dáng mập mạp đứng ở trước cửa hàng dược, vỗ vai của mập mạp nói: - Nhớ lại hồi đó lúc ca gặp rủi ro ở chỗ này, năm tháng như thoi đưa, cuộc sống như khúc ca, trở lại chốn cũ nhìn lại năm tháng cực khổ năm đó, trong lòng thật là rất nhiều cảm khái mà!

"Bịch..." Thiết Tháp nghe hai người bọn họ ở nơi này tán dóc, thầm nghĩ dường như mới rời nơi đây không có mấy ngày a! Hắn vừa đi vừa nghe nói, vốn đang cầm đồ đi vào, không cẩn thận đụng vào một gốc cây to cỡ miệng chén trong sân viện, chỉ thấy hắn lui về phía sau mấy bước lắc lắc đầu, không ngờ bị va chạm làm cho không ngừng lắc lư. 

- Lợi hại thật! Mập mạp nhìn xem Thiết Tháp, lại quay đầu nhìn lại Nhậm Kiệt khi nghe hắn nói như vậy, bội phục giơ ngón tay cái lên. 

... 

Tin tức Nhậm Kiệt dẫn theo đại đội thị vệ lớn lối về tới học viện, trước tiên cũng bị Phương Kỳ vừa mới tới học viện biết. 

- Đại tiểu thư! Tên Nhậm Kiệt dẫn theo trên 100 cận vệ đội võ trang đầy đủ về tới học viện, ta xem hắn đúng là sợ thật rồi! Bất quá bây giờ muốn đối phó với hắn đúng là rất phiền toái, hắn có thể mượn lực lượng của thị vệ, ngay cả Quách Tú kia cũng không phải đối thủ của hắn. Vốn cũng không thiếu người bởi vì biết đại tiểu thư bị Nhậm Kiệt hạ độc, định lần này sau khi học viện thi học kỳ xong sẽ xử lý hắn trên lôi đài... nhưng hắn mang theo đại đội nhân mã khua chiêng đánh trống đến đây, chỉ sợ lại xì bong bóng hết rồi! Nha hoàn của Phương Kỳ vừa đi tìm hiểu tin tức trở về, vốn hai tên nha hoàn bọn họ lần này trở về, là thay Phương Kỳ đi gặp đông đảo người đeo đuổi, đồng thời cũng âm thầm giựt giây những người đó đi đối phó với Nhậm Kiệt. Thế nhưng lúc này thấy Nhậm Kiệt dẫn theo đại đội nhân mã Đồng Cường bọn họ đến đây, nghĩ đến hiện tại ở Ngọc Kinh Thành này muốn thu thập Nhậm Kiệt, trước phải tách hắn ra khỏi đám thị vệ, liền có cảm giác vô cùng thất vọng. 

- Hừ! Phương Kỳ hừ lạnh nói: - Thi học kỳ xong, sau đó lôi đài là có người chuyên giám sát, thi đấu thể thao, tỷ thí, so tài có thể, nhưng tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện nghiêm trọng, càng thêm không có khả năng có cuộc chiến sinh tử... Loại lôi đài này có lên đánh hay không cũng không có ý nghĩa gì. Trừ tên Cao Phi kia điên cuồng một chút, những người khác từ trong thâm tâm còn là sợ Nhậm gia, cho nên sẽ không dám tùy tiện làm lớn chuyện, trông cậy vào bọn họ đánh chết Nhậm Kiệt là không khả năng lắm! 

- Vốn cũng chỉ là muốn trước xử lý một chút tên Nhậm Kiệt kia, trước cho tiểu thư hả giận một chút. Tên này thật đáng ghét, lúc trước tiểu thư trúng độc khẳng định chính là hắn hạ độc, kết quả còn để cho hắn chiếm được nhiều chỗ tốt như vậy. Hơn nữa biết rõ là hắn làm nhưng cũng không có chứng cớ, cả ngày để cho hắn lạng tới lạng lui, mỗi lần nghĩ tới là phẫn nộ trong lòng. Hiện tại thế này, trước hãy thông báo cho đám người kia không cần chơi đùa! Một đám ở mặt ngoài nói rất hay, lúc nhiều người tên nào tên đó nói thật dễ nghe, tiểu thư xảy ra chuyện lâu như vậy trừ thấy bọn họ đến nhà lấy lòng tiểu thư, cũng không thấy người nào thực sự đi liều mạng với Nhậm Kiệt... Muốn trông cậy vào bọn họ thật đúng là không hy vọng gì! Nghe Phương Kỳ nói như vậy, nha hoàn gật đầu đáp, rồi chuẩn bị ra ngoài. 

- Chờ một chút... Phương Kỳ đột nhiên nghĩ đến điều gì, khóe miệng hơi nổi lên vẻ tươi cười, lẩm bẩm: - Thật ra Nhậm Kiệt ở tình huống hiện tại này, xem từ đại cục đến giết chết hắn ngược lại không tốt, chẳng qua nếu cứ để cho hắn lớn lối, tiêu dao như vậy, trong lòng bổn tiểu thư cũng đích xác không thoải mái. Nếu đám người mê muội kia lá gan không lớn, còn muốn lấy lòng bổn tiểu thư, vậy ngươi cứ nói cho bọn họ biết, bảo bọn họ liên hợp lại tới chỗ Nhậm Kiệt nơi đó, cùng nhau gây náo loạn một chút, ầm ĩ đến khi học viện ra mặt. Tuy rằng Nhậm Kiệt trên danh nghĩa là gia chủ Nhậm gia, nhưng nếu như làm lớn chuyện, học viện cũng không thể không xử phạt hắn. Nhiều người tức giận khó mà sống yên được. Cho dù tạm thời không thể đưa hắn vào chỗ chết, bổn tiểu thư cũng tuyệt đối không để cho hắn tiêu dao, để cho hắn thoải mái, để cho hắn lớn lối như vậy... 

Vừa nghĩ tới bị Nhậm Kiệt hạ độc, sau đó bị đủ loại chữa bệnh, Phương Kỳ liền hận đến ngứa hàm răng... Chẳng qua là gần đây nàng luôn bận tu luyện, trong thời gian đó ra tay cũng không thuận lợi lắm. Lần này về tới trong học viện để thi học kỳ, vừa nghe Nhậm Kiệt lớn lối, tiêu dao dẫn theo đại đội nhân mã về học viện, trong lòng nàng liền cực kỳ không thoải mái. Cho dù không thể lập tức giết hắn, cũng tuyệt đối không để hắn thư thái. Về phần đám ngu ngốc, rác rưới mê muội kia, cũng không nên để uổng phí. Trong quan niệm của Phương Kỳ: dù là rác rưới vẫn luôn có chỗ dùng rác rưới... 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv