Tà Thiếu Dược Vương

Chương 194: Trị Kiếm Vương quật cường



Xem... tâm tình.

Ba bước đột phá, thật sự đột phá, không ngờ thật sự đột phá.

Đường đường Kiếm Vương Long Ngạo cho dù cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh ở trước mặt hắn cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, hôm nay một nhân vật Chân Khí Cảnh nho nhỏ đột phá một tầng lực lượng lại kêu gào như vậy, lớn lối như vậy.

Cố tình Kiếm Vương Long Ngạo lại cũng bị tức giận, cũng bị rung động.

Nếu không phải Nhậm Kiệt phía sau bổ sung một câu, hắn ngay sau khi Nhậm Kiệt đột phá ý nghĩ đầu tiên chính là, tiểu tử này tích súc đến trình độ này, giờ khắc này cố ý đến khoe khoang, nhưng Nhậm Kiệt ngay sau đó liền đem ý nghĩ này của hắn bóp chết ở trong nôi.

Trước không nói hắn có phải là ba bước đột phá hay không, chính là mấy ngày liền đột phá cũng rất kinh người. Tuy nhiên nếu là có đan dược có lực lượng đặc thù phụ trợ cũng không tính là gì.

Chân chính khiến Kiếm Vương kinh ngạc chính là, Nhậm Kiệt rồi lại có thể tùy ý đột phá như thế. Nên biết cho dù khi Chân Khí Cảnh đột phá cũng phải bế quan cẩn thận đột phá, không dám có bất kỳ quấy rầy, hắn ta ngược lại, vừa nói chuyện chọc giận người vừa đột phá.

Cái này còn chưa tính, hắn còn nói mấy tháng trước hắn còn là Luyện Thể Cảnh tầng 4, điều này... điều này làm sao có thể. Thời gian mấy tháng từ Luyện Thể Cảnh tầng 4 đạt tới Chân Khí Cảnh tầng tám, độ vượt qua cũng quá lớn chứ hả. Cho dù là hắn từng gần như nghịch thiên cũng đều bị dọa đến.

Còn cái gì xem tâm tình, qua mấy này còn đột phá, hắn cho rằng hắn đang chơi trò chơi à.

Khiến người giận nhất là thái độ của tiểu tử này, quá kiêu ngạo...

Lúc này Kiếm Vương Long Ngạo không nhịn được nhìn về phía lão Đan Vương Ngọc Trường Không, lão Đan Vương Ngọc Trường Không thấy được ánh mắt nghi ngờ của Long Ngạo, khẽ gật đầu. Hắn biết Long Ngạo muốn hỏi cái gì, tư liệu của Nhậm Kiệt hắn từng xem, mấy tháng trước Nhậm Kiệt quả thật vẫn chỉ là Luyện Thể Cảnh tầng 4.

Nhậm Kiệt vừa rồi ba bước đột phá, sau đó nói ra lời ấy đừng nói Long Ngạo bị dọa, ngay cả lão Đan Vương cũng giật mình.

Lúc trước hắn biết Nhậm Kiệt ở phương diện dược phẩm lợi hại, nhất là thần thức cùng phương diện chỉ đạo đối với lực lượng của chính mình lợi hại, bao gồm lúc ấy trợ giúp Tả Thủ Tà Kiếm Tạ Kiếm trị liệu thương thế cũng khiến hắn biết Nhậm Kiệt không phải tầm thường, nhưng đối với lực lượng của Nhậm Kiệt hắn một mực không quá để ý.

Không có biện pháp, ở trong mắt hắn cho dù Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn bình thường đều sẽ không khiến bọn họ để ý, huống chi Nhậm Kiệt Chân Khí Cảnh. Nhưng là hôm nay rồi lại bị Chân Khí Cảnh đột phá một tầng dọa đến, loại chuyện này lúc trước nghĩ đều không dám nghĩ tới.

Ngọc Thành càng ở một bên khẩn trương hết mức. Cũng chỉ có Nhậm Kiệt mới dám lớn mật như thế, không ngờ đối mặt với Kiếm Vương nói chuyện như vậy.

- Lão tổ tông, Kiếm Vương, chúng ta mau đi đi, ta tuy rằng dẫn theo các ngươi vòng vèo rất lâu, nhưng hiện tại cả Minh Ngọc Hoàng Triều nhất là phụ cận Ngọc Kinh Thành sớm muộn sẽ bị bọn họ lục soát. Nhìn thấy lão Đan Vương Ngọc Trường Không và Kiếm Vương Long Ngạo còn ngây ra ở đó, Ngọc Thành vội vàng cẩn thận nói.

- Đi thôi, còn ngẩn ra ở đó làm gì. Nhậm gia chủ tuyệt đối không phải như ngươi hiểu, nói cho ngươi biết, ta có thể sống đến hiện tại cũng là Nhậm gia chủ cứu, bao gồm Minh Ngọc sơn trang chúng ta. Còn nữa, thế tục có câu nói gọi là: đừng khinh thiếu niên nghèo, huống chi Nhậm gia chủ cũng không nghèo, chỉ là ngươi còn không biết mà thôi. Muốn sống thì đi theo đi.

Tuy rằng thương thế rất nặng, nhưng sau khi thoáng khôi phục một chút, lão Đan Vương tự phi hành vẫn là không có vấn đề. Tuy nhiên hắn bay đến nơi xa thấy Kiếm Vương Long Ngạo lại vẫn còn không động, bất đắc dĩ lại nói một câu.

Năm đó Long Ngạo dù sao cũng từng trợ giúp Minh Ngọc sơn trang, hai người cũng từng một chỗ chống lại yêu thú, tuy rằng có lúc hắn cũng không thích tính cách này của Long Ngạo, nhưng cũng thật là không có biện pháp.

Đừng khinh thiếu niên nghèo, huống chi còn không nghèo...

Nghe thấy lão Đan Vương lần nữa nói lời này, Kiếm Vương Long Ngạo trong lòng không khỏi chấn động. Nghèo ấy của lão Đan Vương khẳng định không phải là tiền bao nhiêu, lực lượng? Hay là những năng lực khác! Có thể khiến cho lão Đan Vương cũng coi trọng như vậy, hắn cứu Ngọc Trường Không, cùng với Minh Ngọc sơn trang?

Càng nghĩ Long Ngạo càng kỳ quái, lập tức đột nhiên nghĩ tới bộ dạng lớn lối vừa rồi của Nhậm Kiệt, nhất là loại giọng điệu khiêu khích lúc đi đó. Mạng sống Kiếm Vương đương nhiên muốn, tuy nhiên hắn hiện tại đồng dạng rất tò mò Nhậm Kiệt này có bản lĩnh gì khiến bọn họ sống sót dám kêu gào như vậy. Chẳng lẽ hắn không biết người đuổi giết bọn họ là ai? Chẳng lẽ hắn còn không biết tình huống thương thế nghiêm trọng của mình và lão Đan Vương?

Tín nhiệm của lão Đan Vương cộng thêm Nhậm Kiệt chính diện khiêu khích, cộng thêm thương thế trên người cùng với nghi ngờ đầy bụng, khiến Kiếm Vương Long Ngạo rốt cuộc đi theo.

Rất nhanh mọi người đã tiến vào linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt, linh thú tọa giá nhanh chóng chạy về Ngọc Kinh Thành.

- Nhậm gia chủ, chuyện lần này tương đối phiền toái, thương thế của chúng ta cũng tương đối nặng. Nếu như ngươi có biện pháp vẫn xin chỉ điểm một hai, sau đó chúng ta tận lực nghĩ biện pháp rời xa phụ cận Ngọc Kinh Thành, tránh bị kẻ địch theo dấu tới. Lên linh thú tọa giá, lão Đan Vương nghĩ rồi nói với Nhậm Kiệt.

Chuyện này ồn ào quá lớn, hắn không muốn liên lụy đến Nhậm Kiệt hoặc Nhậm gia. Trên thực tế Nhậm Kiệt có thể tới đây hắn đều rất bất ngờ, tuy nhiên hắn vẫn không muốn Nhậm Kiệt lún vào quá sâu. Tuy nhiên nếu Nhậm Kiệt đã tới, hắn cũng muốn xem xem Nhậm Kiệt có biện pháp hay không.

Dù sao lần trước chính là Nhậm Kiệt từ bên bờ sinh tử đem hắn, Minh Ngọc sơn trang cứu lại, cho nên hắn vẫn ôm một đường hy vọng. Hơn nữa cho dù bên mình không được, hắn còn có một số chuyện bàn giao. Cho nên hắn chỉ là muốn ngồi lên linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt, cùng Nhậm Kiệt trao đổi một chút, sau đó để Nhậm Kiệt đưa hai người mình đi.

Kiếm Vương Long Ngạo ngồi ở một bên, cự kiếm còn cao hơn hắn kia đặt ngang trên hai cahan, chỉ là lúc nàyhắn cảm giác toàn thân không được tự nhiên nhìn Nhậm Kiệt. Từ sau khi tiến vào hắn liền có một loại cảm giác không được tự nhiên.

- Trên thực tế ta sau khi tiến vào Yêu Thú Thâm Uyên gặp phải Kim Sư thủ hạ Cửu Đầu Long Vương, sau đó còn đem Kim Sư tiêu diệt, sau đó không cẩn thận ta lại chạy đến phụ cận Cửu Long Đàm của Cửu Đầu Long Vương. Cho nên Cửu Đầu Long Vương kia đối với ta hiện tại đã hận thấu xương, cho nên lần này nếu hắn ra ngoài, rất có khả năng các ngươi không tới đây hắn cũng sẽ tìm ta. Mà Hải Vương kia, ta nghĩ nếu hắn đã trở mặt tự mình động thủ, khẳng định là bởi vì đột nhiên nhìn thấy ngài bị thương nặng, hắn muốn trực tiếp diệt trừ ngài sau đó làm chuyện hắn muốn làm. Mà Vô Song hiện tại ở chỗ ta, như vậy tính ra cho dù chúng ta không đi những người này cũng sẽ đi chỗ ta.

- Cái này... Vừa nghe Nhậm Kiệt phân tích như vậy, lão Đan Vương cũng cả kinh. Hắn không nghĩ tới Nhậm Kiệt rồi lại giết chết Kim Sư. Kim Sư kia nói như thế nào cũng là đại yêu hóa hình, đám người Nhậm Kiệt làm sao có thể giết chết. Càng thêm kỳ quái chính là đám người Nhậm Kiệt tới Cửu Long Đàm, rồi lại còn có thể sống mà trở về. Tuy nhiên lúc này càng khiến hắn giật mình chính là, Nhậm Kiệt nhắc tới chuyện của Ngọc Vô Song.

Tuy nhiên hắn lập tức cười khổ. Lần trước Mặc tiên sinh, người của Cửu Đầu Long Vương bắt Ngọc Vô Song, với sự thông minh của Nhậm Kiệt làm sao có thể không nhìn ra vấn đề, , không nói không có nghĩa là không biết, không nhìn ra vấn đề.

Nhậm Kiệt nhìn lão Đan Vương nói: - Cho nên cái khác không cần phải nói, mau chóng về tới Nhậm gia, thừa dịp bọn họ chưa nghĩ tới, không nghĩ hướng về mặt này hoặc là chưa tìm ta, mau chóng làm thương thế các ngươi khôi phục, một lần nữa khôi phục sức chiến đấu mới được.

- Nhóc con, chém gió cũng phải hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cho dù lão tử ngươi Nhậm Thiên Hành có mặt cũng không dám nói lời này. Ngươi biết thương thế chúng ta hiện tại ra sao liền dám nói loại lời này. Nói khoác không biết ngược, còn nữa, trong linh thú tọa giá này của ngươi có cổ quái, khiến người rất không thoải mái. Kiếm Vương Long Ngạo nghe Nhậm Kiệt nói chuyện liền rất khó chịu, đồng thời cảnh giới nhìn bên trong linh thú tọa giá.

Nghe thấy lời của Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương không nhịn được muốn nói hắn, tuy nhiên nghe thấy lời cuối của Kiếm Vương lão Đan Vương khẽ nhíu mày, bởi vì hắn cũng một mực có loại cảm giác này. Đến cấp bậc và loại cảnh giới này của bọn họ, cho dù lúc này thân bị thương nặng, quanh quẩn bên bờ sinh tử, loại cảm giác đó cũng nhạy bén dị thường, có một loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm. Tuy nhiên đây dù sao cũng là linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt, hắn không tiện nói ra, hơn nữa hắn cũng tín nhiệm Nhậm Kiệt, nhưng Kiếm Vương Long Ngạo lại bất kể trực tiếp nói ra.

Lão già ngang bướng, quả nhiên là lão già ngang bướng. Nhậm Kiệt trong lòng cười thầm. Nếu không phải có quan hệ với Chiến thúc thúc, mình nói mấy câu là có thể chọc giận hắn hộc máu. Đừng xem hắn vừa rồi rất uy phong, trên thực tế thương thế của hắn nặng đến rối tinh rối mù.

Nếu không cũng sẽ không vừa mới hơi vận chuyển pháp lực liền sắp không xong, vừa rồi bay vào trong linh thú tọa giá của mình, sắc mặt đến hiện tại đều không bình thường. Có thể khiến cho cảnh giới như bọn họ đến loại trình độ này, tuy rằng lúc này Nhậm Kiệt chưa hoàn toàn kiểm tra đã có thể đoán được bọn họ gần như bên bờ cái chết. Có thể nói Kiếm Vương Long Ngạo sở dĩ cảm giác hắn khoác lác, là bởi vì chính hắn gần như đã tuyệt vọng, chỉ là ý chí bất khuất khiến hắn bất cứ lúc nào cũng giống như một thanh cự kiếm quật cường, sắc bén ngẩng cao đầu.

- Đây là tay đấm ta mời, chuyên môn giúp ta đánh nhau. Nhậm Kiệt nhấc tay, trong nháy mắt triệt bỏ trận pháp một góc linh thú tọa giá, Tề Thiên lẳng lặng ngồi ở đó, trận pháp triệt bỏ Tề Thiên đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt triệt bỏ trận pháp, Tề Thiên xuất hiện, sau lưng Ngọc Thành không khỏi toát ra một luồng khí lạnh. Bởi vì hắn căn bản không phát hiện chút nào. Tuy rằng cảm giác được, lực lượng của mình dường như mạnh hơn nam nhân này một chút, nhưng hắn luôn có một loại cảm giác không đúng.

Trải qua tu luyện trong đoạn thời gian này, Tề Thiên cảm ngộ rất nhiều, đồng thời hắn là loại một khi có chuyện để làm, đối với chung quanh hắn liền không thèm để ý, cho nên mới ở trong góc bày ra trận pháp tự mình tu luyện.

- Thì ra dẫn theo một hộ vệ Âm Dương Cảnh, hừ... Nhìn thấy Tề Thiên, bởi vì lúc này Tề Thiên đang tu luyện, lực lượng vận chuyển, Kiếm Vương Long Ngạo nhìn thoáng qua cũng nhìn thấu Tề Thiên chỉ là Âm Dương Cảnh âm hồn tầng 5 mà thôi. Tuy rằng Tề Thiên hiện tại lực lượng so với lúc trước có tăng lên rất lớn, nhưng ở trong mắt Kiếm Vương Long Ngạo, Âm Dương Cảnh âm hồn tầng 5 cũng không tính là gì.

Nhìn thấy Nhậm Kiệt cố ý cho Tề Thiên xuất hiện, hắn càng thêm khó chịu.

Nhìn thấy biểu tình này của Kiếm Vương Long Ngạo, Nhậm Kiệt thầm nghĩ, đợi cho Tề Thiên đem bộ phận chữ đoạn thời gian này mình viết đều tiêu hóa hết, sau khi rảnh rỗi mình nhất định cho hắn tìm vị Kiếm Vương Long Ngạo này tận tình tâm sự. Khiến cho lão già ngang bướng này tận tình thể nghiệm một phen, sướng một phen.

Bởi vì Tề Thiên tán gẫu nhưng là có thể trực tiếp kích thích khiến người hỏng mất, trừ Nhậm Kiệt, lúc trước bất luận kẻ nào của Nhậm gia, hay là loại người như Hồng Thanh Tuyền đều bị Tề Thiên tán gẫu tràng giang đại hải đến gần như hỏng mất.

Dĩ nhiên, hiện tại còn không phải lúc, Nhậm Kiệt cho Tề Thiên xuất hiện cũng không phải là vì cái đó.

- Hắn mấy ngày trước khi còn chỉ là Âm Dương Cảnh âm hồn tầng 2, một quyền đánh bay Cửu Đầu Long Vương, Cửu Đầu Long Vương kia sợ tới mức sau đó không dám đuổi theo. Sau đó không mất bao lâu liền đạt tới âm hồn tầng 5. Kiếm Vương lão nhân gia ngài năm đó Âm Dương Cảnh âm hồn tầng 2 đến tầng 5 mất bao lâu, trong một tháng hoàn thành không? Tuy rằng Nhậm Kiệt sẽ chiếu cố một chút hắn là cha của Chiến thúc thúc, nhưng nên nói vẫn phải nói. Cho dù hiện tại tạm thời không cho Tề Thiên cùng hắn tán gẫu, cũng phải nói đôi câu.

Nếu không người như vậy thật đúng là không dễ trị, thừa dịp hiện tại chưa bắt đầu trị liệu, trước nghĩ biện pháp thu thập tính tình của hắn.

Lão Đan Vương Ngọc Trường Không và Ngọc Thành vừa nghe đều giật mình, bọn họ nhưng là biết Nhậm Kiệt lúc nào tiến vào Yêu Thú Thâm Uyên, lúc nào đi về. Lúc này mới thời gian bao lâu. Nên biết càng tu luyện đến hậu kỳ càng khó, nếu không nhân vật Âm Dương Cảnh cũng sẽ không tuổi thọ tăng lên ngược lại càng cảm giác thời gian cấp bách.

Có chút thiên tài, có lẽ 8, 10 năm là có thể đạt tới Thần Thông Cảnh đỉnh, càng có người trẻ tuổi tiến vào Âm Dương Cảnh, nhưng Âm Dương Cảnh sau khi ngưng tụ âm hồn mỗi một bước tăng lên đều vô cùng khó khăn. Làm sao có thể, trong thời gian ngắn như vậy, từ âm hồn tầng 2 tăng lên tới âm hồn tầng 5, trừ phi có bảo bối nghịc thiên, nhưng loại đồ vật đó không có khả năng khắp nơi đều có, nhất là bảo vật có thể khiến cho Âm Dương Cảnh nhanh chóng tăng lên.

- Nhảm nhí!

Vừa nghe lời này của Nhậm Kiệt, Kiếm Vương Long Ngạo căn bản không tin. Chính hắn lúc trước nói chuyện liền khoác lác, hiện tại tới một thủ hạ cũng khoác lác. Với cảnh giới này của hắn cho dù có Linh khí tuyệt phẩm cũng chưa chắc có thể ngăn được Cửu Đầu Long Vương. Cửu Đầu Long Vương là dễ đối phó như vậy, cũng không phải là một trong những nhân vật đứng ở Âm Dương Cảnh đỉnh phong rồi.

Đừng xem lão Đan Vương mấy lần thu thập hắn, đó là bởi vì lão Đan Vương ở trong 8 đại vương giả càng mạnh, cùng Kiếm Vương hắn xếp thứ hai.

- Ha ha... Nhậm Kiệt cũng không tranh cãi, cười nhìn Tề Thiên lại nhìn Kiếm Vương Long Ngạo: - Ngươi xem lão đầu này thế nào, hắn nhưng là Thiên Long kiếm trang Kiếm Vương Long Ngạo.

- Người chết đều giống nhau. Tề Thiên rất có lực đáp một câu. Hắn tự nhiên có thể nhìn thấu Kiếm Vương Long Ngạo sắp không xong, hắn hiện tại đang lĩnh ngộ chữ mà Nhậm Kiệt cho, không rảnh phản ứng nhiều với Kiếm Vương Long Ngạo, cho nên nói chuyện cũng trở nên ngắn gọn súc tích. Nếu là lúc trước hắn sẽ cẩn thận bình luận một phen.

Tuy nhiên nếu là như vậy, Nhậm Kiệt thật đúng là không dám để hắn nói. Không nói khác, vạn nhất nói không tốt làm Kiếm Vương Long Ngạo chết thì phiền.

- Người đều có sinh lão bệnh tử mà, ta là nói nếu như lúc không bị thương ngươi cảm giác hắn thế nào. Thời kỳ toàn thịnh nhưng là xếp hạng thứ hai trong 8 đại vương giả đấy. Nhậm Kiệt lại lần nữa nói với Tề Thiên, bộ dạng đó giống như là đang long trọng giới thiệu Kiếm Vương Long Ngạo vậy.

Nhậm Kiệt liên tiếp hai câu này làm cho Long Ngạo đều ngây ra, hắn đây là đang muốn làm gì?

Lão Đan Vương cũng kỳ quái, Nhậm Kiệt đây là làm sao vậy?

- Giun nhỏ mạnh hơn một chút. Tuy nhiên rất nhanh bọn họ liền hiểu, Tề Thiên rất không kiên nhẫn nói một câu.

Mấu chốt là hắn rất nghiêm túc, tuyệt đối không có nửa điểm đùa giỡn, cười nhạo, điều này ai cũng có thể nhìn ra được. Nhưng hắn rồi lại nói Kiếm Vương xếp hạng thứ 2 trong 8 đại vương giả là giun nhỏ.

Hơn nữa cái loại cảm giác đó, hoàn toàn là phát ra từ trong lòng, cũng không phải là vì cười nhạo mà nói.

- Ngươi... hừ... Kiếm Vương Long Ngạo hơi hơi tức giận, thân thể muốn động nhưng sau đó lại phát ra một tiếng rên rỉ ngồi trở lại.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tề Thiên, sau đó ánh mắt lại rơi lên người Nhậm Kiệt: - Nhóc con, ngươi đừng cho rằng ta bị thương là ngươi có thể không kiêng nể gì như vậy. Nếu như không phải là vừa rồi luyện đan nói ngươi từng cứu hắn, chỉ bằng những lời các ngươi vừa nói, ta sẽ không tiếc hết thảy tiêu diệt các ngươi.

Nói rồi, Kiếm Vương Long Ngạo chậm rãi vận chuyển lực lượng, từ từ đứng lên, chuẩn bị rời khỏi linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt.

- Chờ một chút, trước đừng lộn xộn...

Nhậm Kiệt nói rồi nhấc tay ấn lên trận pháp bên cạnh, trong nháy mắt bọn họ đã nhìn thấy bầu trời bên ngoài. Lúc này bên ngoài sắc trời đã đen ngòm, lúc này đúng là đêm trăng tròn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv