Khi sóng gió qua đi, lớp tro bụi trên trận dần tan đi, đám người vừa lúc nãy còn vô cùng hăng hái, đều trở nên im lặng trong giây phút này.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cái hố to kia, không còn ai dám nói đến việc đánh dẹp Thiên Ma Tông nữa.
Một con dấu kia thôi mà đã làm cho cả đại điện nổ ra một cái hố to đùng.
Phải biết rằng chỗ mặt đất kia được đúc đồng xanh đen bóng loáng như mặt gương, lại còn có năng lực hấp thụ linh khí.
Muốn làm tổn hại đến nó thì ít nhất thực lực cũng phải đạt đến Phản Hư cảnh.
Giờ phút này, nó lại bị con dấu đuổi theo từ trận pháp truyền tống nổ tung thành một cái hố to đùng.
E rằng thực lực của đối phương đã đạt đến Tạo Hóa cảnh rồi!
Trăng lạnh chếch dần đi, đã quá nửa đêm gần sáng, một vài bóng người đột nhiên xuất hiện dưới chân núi Bạch Cốt Ma Tông.
Không phải là bốn sư đồ Lục Tiêu Nhiên thì còn có thể là ai chứ?
Đây là lần đầu tiên ba người Vân Ly Ca trải nghiệm thực lực một bước chân bước ngàn dặm của sư tôn, quả thực là sức mạnh nghịch thiên, làm cho người ta không thể nói rõ ra được.
Giờ khắc này, trong nội tâm của ba người càng nảy sinh lòng tin tưởng chắc chắn.
Sư tôn của họ nhất định là một vị Đại Đế!
Dù sao đi nữa, ngoài Đại Đế ra thì làm gì có ai có thể đạt được tốc độ nhanh như vậy chứ?
Sau khi tới chân núi, Lục Tiêu Nhiên nhìn ra phía đỉnh núi xa xa, ánh mắt lạnh lùng nói:
“Tối nay, chúng ta sẽ phải đánh đổ Bạch Cốt Ma Tông hoàn toàn, một kẻ cũng không thể để lại. Trước khi Bạch Cốt Ma Tông bị hủy diệt, ba người các ngươi có thể tùy ý ra tay, luyện thử uy lực công pháp của bản thân xem, cũng tích lũy kinh nghiệm chiến đấu thực tế.”
“Vì đảm bảo sự an toàn, ta đã bố trí trận pháp phòng ngự trên thân ba người các ngươi. Nó có thể trợ giúp các người ngăn cản đòn tấn công. Dưới Phá Vọng cảnh, không ai có thể thương tổn đến các ngươi. Mặt khác, ta cũng đã bố trí trận pháp truyền tống. Nếu thật sự có kẻ địch quá nguy hiểm, các ngươi sẽ được dịch chuyển ngay đến bên cạnh ta.”
“Cảm ơn sư tôn.”
Hốc mắt của ba người bọn họ không kiềm chế được hơi cay cay.
Sư tôn thật sự quá tốt.
Rõ ràng hắn có thể một tay giết hết cả Bạch Cốt Ma Tông, vậy mà vì để cho mấy người bọn họ rèn luyện mà còn phí nhiều công sức như vậy.
Sư tôn đối xử với bọn họ quả thực như ấm áp như người cha hiền từ.
Trên thực tế, Lục Tiêu Nhiên thật sự muốn huấn luyện cho bọn họ chiến đấu một chút, nhưng không hoàn toàn là vì huấn luyện bọn họ.
Tính cách của hắn luôn luôn thận trọng.
Trước đây, khi ra tay cứu Phương Thiên Nguyên, hắn biết đối phương chỉ có mấy người, tu vi cũng chỉ có Sơn Hải cảnh mà thôi nên hắn mới một mình đi tới, ra tay cứu người.
Nhưng bây giờ, hắn phải đối mặt với cả Bạch Cốt Ma Tông.
Nhiều người như vậy, có quỷ mới biết được bên trong có đại lão nào, khí vận chi tử nào?
Hắn để ba người bọn họ lên đó dò thử trước, nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể sử dụng trận pháp truyền tống đưa bọn họ trở về chạy trốn.
Còn nếu không có gì, chính hắn sẽ lại ra mặt, một mẻ bắt hết cả Bạch Cốt Ma Tông.
Phương án này ổn thỏa hơn một chút.
“Các ngươi không cần phải khách khí, để các người có thể tự phát huy tốt nhất công pháp của chính mình, vi sư có vài món binh khí muốn tặng cho các ngươi.”
Ba người bọn họ cảm thấy ấm áp trong lòng, sư tôn thật sự quá quá tốt rồi!
Hắn lại chuẩn bị cả binh khí cho bọn họ.
Đồ vật ra từ sư tôn, ít nhất cũng phải là một loại binh khí Địa giai cực phẩm, phải không?
Pháp bảo, công pháp và dược liệu không giống nhau. Trên đại lục, luyện khí sư là nghề có số lượng người ít nhất, bởi vậy rất khó xuất hiện luyện khí sư có thực lực cực mạnh. Cho nên, pháp bảo khó mà thu được loại phẩm chất cao so với công pháp và đan dược.
Giống như bộ lạc Cổ Viên của Phương Thiên Nguyên, binh khí tốt nhất chỉ có một thanh Thiên giai trung phẩm, mà chỉ có tộc trưởng mới có thể sử dụng mà thôi.
Mà Tử Ninh vương phủ của Cơ Vô Hà cũng chỉ có một binh khí thuộc loại Thiên giai cực phẩm nằm trong tay Tử Ninh vương.
Nghe nói, hoàng thất Đại Chu mới chỉ có một Thánh binh mà thôi.
Cho nên, mặc dù sư tôn là một vị Đại Đế, hắn có thể cho bọn họ binh khí Địa giai cũng đã không tệ rồi.
Nhưng khi Lục Tiêu Nhiên lấy ra ba món binh khí, trong nháy mắt đã làm cho ba người họ choáng váng.
“Đây là Táng Long Thương, Phiến Sơn Ấn, Ung Thiên Chùy Thiên giai thượng phẩm. Ba người các người cầm lấy mà dùng.”
“Thiên...Thiên giai thượng phẩm ư?”
Trong khoảnh khắc ấy, ba người Vân Ly Ca cảm thấy như miệng lưỡi mình trở nên khô khốc, hai mắt háo hức nhìn ngắm.
Thế mà là binh khí Thiên giai thượng phẩm!
Loại binh khí này mà được đặt trong tay loại người như tông chủ Thiên Ma Tông còn có vẻ phù hợp với lẽ thường. Bọn họ ngay cả nghĩ đến còn chưa dám nghĩ.
Bọn họ không ngờ sư tôn vừa ra tay thì chính là binh khí Thiên giai thượng phẩm.
Thật không hổ là sư tôn, thật sự quá mạnh mẽ.
Ba người nhận được binh khí thật không khác gì lấy được người mình yêu, vừa nặng tình lại vừa kích động ngắm nhìn binh khí của chính mình.
Nhưng một lát sau, Vân Ly Ca lập tức phản ứng lại.
“Sư tôn, ngươi đem hết binh khí tốt cho bọn ta rồi, vậy thì ngươi sử dụng cái gì chứ?”
Lục Tiêu Nhiên khoát tay.
“Các ngươi còn trẻ tuổi, tu vi còn thấp, cần binh khí mạnh mẽ để phòng thân, còn ta thì lấy bừa một cái dùng là được rồi.”
“Sư tôn...”
Lần này hốc mắt ba người bọn họ thực sự hơi đỏ lên, lờ mờ một tầng hơi nước.
Sư tôn đối xử với bọn họ thật sự quá tốt!