“Dẫn Lý Đạo Nhiên tới sảnh Luyện Khí cho ta, ngươi phải trông giữ chặt chẽ. Từ từ dạy dỗ lại, nhất định phải khiến cho hắn nhận rõ sai lầm của mình.
“Tuân mệnh!”
Trưởng lão Hoàng Ngưu trả lời một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Lý Đạo Nhiên, liên tục cười lạnh.
“Lý Đạo Nhiên, ngươi phạm sai lầm lớn, lão phu được tông chủ chỉ tên phải giám sát ngươi bị phạt ở sảnh Luyện Khí, hy vọng ngươi đừng nên trách lão phu. Ngươi yên tâm, lão phu nhất định sẽ ‘yêu mến’ ngươi thật tốt!”
Khi Hoàng trưởng lão nói ra hai chữ “Yêu mến” kia dường như đang cắn răng nghiến lợi vô cùng rõ ràng, khiến Lý Đạo Nhiên bất chợt run rẩy, ánh mắt lập tức toát ra sự khủng hoảng.
Tin hắn mới lạ đấy, sự thân thiết của hắn đều là giả vờ. Lửa giận tràn ngập của hắn đang không có chỗ phát ra, mình bị hắn bắt được, còn không phải chết chắc sao.
Lý Đạo Nhiên lôi kéo tay Lục Tiêu Nhiên, vẻ mặt hắn tuyệt vọng, khẩn cầu: “Lão Lục, ngươi cũng không thể bỏ ta lại, ngươi cầu xin giúp ta đi. Ô ô ô... Nếu ta bị đưa đi sảnh Luyện Khí một tháng chỉ sợ khó mà sống đi ra đó.”
“A...”
Nói thẳng, Lục Tiêu Nhiên cũng không ngờ tới, lại có chuyện như vậy.
Lúc đầu hắn cảm thấy, một người bị phạt dù sao cũng đỡ hơn hai người đều bị phạt, hai người còn có tình bạn hơn mười năm, đó cũng không phải chuyện gì lớn lao, một mình mình chịu là được rồi.
Nhiều lắm là quay mặt vô tường hối lỗi mấy năm thôi.
Thật sự không ngờ tới, tông chủ lại không ra tay theo lẽ thường, xử phạt Lý Đạo Nhiên chứ không xử phạt hắn.
Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn cũng hiểu rõ.
Trình độ trận pháp của mình tạo ra thâm sâu như vậy, quả thực là cục vàng, bảo bối. Chỉ sợ Thiên Ma Tông chỉ muốn lôi kéo mình, sao có thể nỡ ra tay với mình được chứ?
Mà vì chuyện lần này, hắn đắc tội không ít trưởng lão, thậm chí ngay cả tông chủ cũng mất hết mặt mũi, không tìm ra người trừng phạt sẽ khiến mọi người không nguôi giận được.
Cho nên, dù Lý Đạo Nhiên có sai một xíu thôi thì hắn cũng không chạy thoát được.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, Lục Tiêu Nhiên không nhịn được mà thở dài, vỗ mu bàn tay của Lý Đạo Nhiên.
“Muốn cái gì thì nhờ tới nằm mơ đi.”
Lý Đạo Nhiên còn muốn nói thêm gì đó, trưởng lão Hoàng Ngưu đã cười đi lên phía trước, một tay xách cổ áo của hắn lên, giống như diều hâu vồ gà con, mạnh mẽ túm hắn ra ngoài.
“Còn muốn cầu xin à. Hôm nay đừng nói Tiêu Nhiên, cho dù là Thiên vương lão tử tới thì lão tử cũng phải lột hai tầng da của ngươi ra!”
Lý Đạo Nhiên bị dọa tới mức muốn tè ra quần, điên cuồng hò hét.
“Lão Lục, cứu ta với, cứu ta với... ô ô ô.... ta không muốn đi sảnh Luyện Khí, ta không muốn trưởng lão Hoàng Ngưu giám sát, ngươi cầu xin giúp ta đi.”
Đợi tới lúc Lý Đạo Nhiên bị Hoàng trưởng lão kéo ra, vẻ nghiêm túc trên mặt tông chủ lập tức biến mất thành mây khói, sau đó hắn nhìn Lục Tiêu Nhiên, cười ha ha nói:
“Tiêu Nhiên, ngươi tới tông môn lâu như vậy, thế mà bản tọa còn chưa biết trình độ về mặt trận pháp của ngươi lại mạnh như thế! Thật khiến ta bội phục, ngay cả bản tọa nhìn vào cũng không nhịn được phải than thở.”
Lục Tiêu Nhiên mang dáng vẻ phục tùng, nói:
“Tông chủ quá khen, trên con đường tu hành, tư chất của Tiêu Nhiên không đủ, cho nên bình thường luôn dùng để nghiên cứu vài trận pháp. Không ngờ tới cũng có chút thành tựu.”
“Không phải chút thành tựu đơn giản thôi đâu, ngay cả ta và Thái Thượng trưởng lão cũng không thể đánh vỡ trận pháp, có thể thấy được thực lực của ngươi không phải dạng vừa. Đúng rồi, Tiêu Nhiên, ngươi ở Chỉ Thủy Phong đã quen thuộc chưa? Có muốn thay đổi sang ngọn núi lớn hơn không?”
“Trong tông môn còn có mấy ngọn núi vẫn chưa mở ra, kích thước lớn, ngọn núi lại cao, linh khí đầy đủ, nam bắc đều thông suốt, ánh nắng dồi dào, mây tía lượn lờ, phong thủy cực tốt. Ngươi có muốn chọn một chỗ không?”
“A... không cần, đệ tử ở Chỉ Thủy Phong đã quen rồi.”
“Không cần đỉnh núi khác sao? Vậy có cần một đạo lữ hay không? Có thể tìm bạn lữ để bù đắp không ít sự nhàm chán và trống rỗng trên con đường tu tiên. Trong tông môn, ngươi có nhìn trúng trưởng lão hay đệ tử nào không? Ta đích thân làm mai cho ngươi.”
“Ây... cũng không cần, đệ tử còn trẻ, tạm thời không muốn tìm đạo lữ.”
“Chậc chậc, khó trách Tiêu Nhiên có thể có trình độ thâm sâu về mặt trận pháp như vậy. Một lòng tu hành, không hề có tạp niệm, chân thành như thế, lo gì không có thành tựu, đúng không? Để ban thưởng cho ngươi, bổn tông chủ quyết định, kể từ hôm nay, thăng ngươi vào đoàn trưởng lão của Thiên Ma Tông.”
Khóe miệng Lục Tiêu Nhiên giật giật.
Người tông chủ này đang muốn đổi một cách phong thưởng cho mình.
Trưởng lão Thiên Ma Tông rất nhiều, nhưng đoàn trưởng lão lại không phải là nơi ai cũng có thể vào. Địa vị của nó đại khái tương đương với một loại Danh Nhân đường, chỉ có những trưởng lão kiệt xuất nhất trong tông môn mới có tư cách tiến vào đoàn trưởng lão.
Sau khi tiến vào đoàn trưởng lão, các loại đãi ngộ, bao gồm địa vị cũng sẽ được tăng lên ở mức độ lớn.
Quan trọng nhất là mỗi một thành viên của đoàn trưởng lão trong mỗi thế hệ, sau khi tông chủ qua đời hoặc thoái vị đều sẽ trực tiếp thăng lên làm Thái Thượng trưởng lão.
Bởi vậy có thể thấy được, tông chủ phong thưởng cho mình lớn đến mức nào.
“Đa tạ tông chủ.”
Sau khi tiến vào đoàn trưởng lão, Lục Tiêu Viên không cần phải tự xưng là đệ tử nữa.
Tông chủ khoát tay, cười ha ha nói:
“Không cần khách khí như thế, sau này có gì cần thì ngươi cứ việc nói thẳng. Miễn là tông môn có thể làm được thì nhất định sẽ không khiến cho ngươi thất vọng.”
“Vâng, đa tạ tông chủ.”
“Được, chuyện hôm nay cứ tới đây thôi, các vị trưởng lão có thể tản đi rồi.”
“Cung tiễn tông chủ.”
Mọi người hành lễ, tông chủ mỉm cười rời đi, đội ngũ bên kia lại vui vẻ chúc mừng Lục Tiêu Nhiên.
“Chúc mừng Lục trưởng lão, thật đáng mừng mà.”
“Chúc mừng Lục trưởng lão được tiến vào đoàn trưởng lão.”
...