Thái Thượng trưởng lão đang quỳ trên đất dập đầu gào khóc chợt sững lại, quay đầu nhìn mọi người.
Trong nháy mắt, bầu không khí hoàn toàn trở nên tĩnh mịch.
Một lát sau, hắn mới từ từ đứng dậy, bình thản phủi bụi trên đầu gối mình, chợt cất giọng hỏi.
“Vừa rồi... các ngươi đều thấy hết rồi hả?”
Mọi người lắc đầu liên tục.
“Không phải, không phải đâu, chúng ta cũng vừa mới đến thôi.”
Thái Thượng trưởng lão hừ lạnh:
“Giả vờ cái gì? Lão phu không phải kẻ ngu!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó Thái Thượng trưởng lão tiếp tục cất lời:
“Mặc kệ các ngươi thấy cũng được, không thấy cũng được. Nếu chuyện hôm nay có truyền ra ngoài nửa chữ, lão phu đảm bảo tất cả các ngươi ở đây đều sống không bằng chết.”
Mọi người chợt cảm thấy lạnh cả cổ, lập tức đứng thẳng người cùng hô to:
“Xin Thái Thượng trưởng lão yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài nửa chữ.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Dứt lời, Thái Thượng trưởng lão chắp hai tay sau lưng, chân giẫm một cái, cả người biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
Lúc này mọi người mới thở ra một hơi, đều lấy ống tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Lục Tiêu Nhiên không dám chậm trễ, tiếp tục chạy đến trận pháp tầng thứ hai.
Trận pháp tầng thứ hai là đại trận công kích, bên trong có tông chủ Thiên Ma tông tĩnh tọa, hắn đã mở ra lồng bảo hộ linh khí, đang chống lại sự công kích của trận pháp.
Y phục trên người hắn đã có nhiều vết rách, thậm chí còn có nhiều chỗ ứ máu, rõ ràng đã phải chịu không ít thiệt thòi.
Lục Tiêu Nhiên vội vàng thu hồi trận pháp.
Tông chủ ở trong lồng bảo hộ bèn thở phảo một hơi, mở hai mắt ra.
“Được lắm, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi.”
Lục Tiêu Nhiên chắp tay nói:
“Tông chủ, đệ tử sai rồi.”
“Chuyện này bàn sau đi. Ta về đại điện thay đồ trước đã. Sau khi cứu được đại trưởng lão, ngươi và Lý Đạo Nhiên hãy chạy đến đại điện tông môn ngay lập tức.”
“Vâng.”
Đang nói chuyện, tông chủ cũng đã chạy vội về tông môn. Lục Tiêu Nhiên thì nhanh chóng chạy đến trận pháp tầng thứ ba. Ở đó còn đang nhốt đại trưởng lão, Hoàng Ngưu trưởng lão và một đám đệ tử.
Lục Tiêu Nhiên bấm quyết, vội vàng thu hồi uy lực của trận pháp lại, cuối cùng cũng cho mọi người có cơ hội thở dốc, lấy lại được tự do.
“Ôi trời, cuối cùng cũng xong rồi. Khớp xương của lão phu sắp cứng đờ cả rồi.”
Đại trưởng lão giãn gân giãn cốt, Lục Tiêu Nhiên bước lên trước nhận lỗi.
“Đại trưởng lão, Hoàng trưởng lão, xin lỗi hai vị, là vãn bối suy nghĩ không chu toàn.”
“Tiểu tử được lắm, vì trận pháp ngươi bày ra mà hỏng cả chuyện hẹn hò của lão tử, lão tử liều mạng với ngươi.”
Trưởng lão Hoàng Ngưu giận đến mức vung nắm đấm, chuẩn bị bước lên đánh người, lại bị đại trưởng lão quát dừng lại.
“Hoàng Ngưu, dừng tay. Chuyện này phải để tông chủ đại nhân xét xử, không đến lượt ngươi tự ý trừng phạt.”
Hoàng Ngưu không nén nổi giận giữ nhưng lại không thể làm gì được. Lời đại trưởng lão nói, hắn vẫn phải nghe theo.
Vì vậy hắn chỉ đành thu nắm đấm lại, hung tợn trừng Lục Tiêu Nhiên.
“Coi như ngươi gặp may. Hừ! Ta phải đến chỗ tông chủ ngay, báo cáo tội trạng của ngươi, xem ngươi có chịu nổi không.”
Trưởng lão Hoàng Ngưu xoay người rời đi. Đại trưởng lão nhìn Lục Tiêu Nhiên với ý vị sâu xa, nói:
“Ngươi và Lý Đạo Nhiên theo ta đến đại điện một chuyến đi.”
“Vâng. Nhưng vãn bối mới nhận một đệ tử mới, phải đưa hắn về Chỉ Thủy phong rồi mới đến đại điện được.”
“Vậy ngươi đi nhanh về nhanh.”
“Đa tạ đại trưởng lão.”
Lục Tiêu Nhiên chắp tay tạ ơn, sau đó nói với Phương Thiên Nguyên:
“Thiên Nguyên, mau theo ta về Chỉ Thủy phong.”
“Tuân mệnh.”
Hai sư đồ vội vàng quay về Chỉ Thủy phong, Vân Ly Ca hiện đang tu luyện, mà Cơ Vô Hà lại ghi chép gì đó.
“Bái kiến sư tôn.”
Thấy Lục Tiêu Nhiên lên núi, Cơ Vô Hà lập tức bước lên, khom người chắp tay hành lễ.
Lục Tiêu Nhiên khẽ nâng tay lên, dùng linh khí đỡ Cơ Vô Hà dậy.
“Ngươi ở đây thật đúng lúc. Thiên Nguyên, đây là nhị sư tỷ của ngươi,
Cơ Vô Hà. Vô Hà, đây là đệ tử ta vừa nhận vào, tên là Phương Thiên Nguyên, coi như sư đệ của ngươi.”
“Hóa ra là Thiên Nguyên sư đệ.”
“Sư đệ bái kiến Vô Hà sư tỷ.”
Hai người chào nhau, Lục Tiêu Nhiên tiếp tục cất lời, nói:
“Nói ngắn gọn, lần này, có thể ta sẽ phải chịu xử phạt không nhỏ. Thậm chí còn có khả năng bị nhốt vào cấm địa sau núi, diện bích hối lỗi, e là phải mất một thời gian không quay về được. Nếu các ngươi có chuyện gì thì hãy đến ngọn núi phía sau tông môn tìm ta. Bình thường phải tuân thủ nghiêm túc lời dạy bảo của vi sư, không được tùy tiện ra khỏi Chỉ Thủy phong.”
Hai sư tỷ, sư đệ không khỏi thầm giật mình.
“Nghiêm trọng đến vậy sao, sư tôn?”
Lục Tiêu Nhiên cười chua chát.
“Gây ra động tĩnh lớn như vậy sao có thể bình an vô sự được? Trận pháp là môn chủ tu của ta, tu luyện tốt lại không bẩm báo, còn lơ là chức trách, chạy đến Hợp Hoan tông, báo hại một đám lãnh đạo cấp cao của tông môn mất hết mặt mũi, làm sao mà coi như không có chuyện gì được.”
Đương nhiên, luận về tu vi, hắn chắc chắn không sợ tông chủ hay Thái Thượng trưởng lão. Thậm chí dù hai người này liên thủ, hắn cũng chẳng sợ nữa là.
Nhưng Lục Tiêu Nhiên không muốn tùy tiện bại lộ thực lực của chính mình. Nếu như chuyện hắn trở thành cường giả Phá Vọng cảnh chỉ trong mười năm ngắn ngủi bị truyền ra ngoài thì không chừng sẽ khiến cho khối người đỏ mắt.
Đứng mũi chịu sào. Lục Tiêu Nhiên hiểu rất rõ đạo lý này.
Cho nên hắn vẫn phải tiếp tục sống sót ở Thiên Ma tông, không thể để bại lỗ thân phận, phá vỡ quy tắc.
Đang nói chuyện, Lục Tiêu Nhiên giơ tay điểm lên mi tâm của Phương Thiên Nguyên, truyền thụ Bất Diệt Kim Thân cho hắn.
“Thiên Nguyên, e rằng ta phải bế quan không thể kịp truyền lại công pháp cho ngươi, làm lỡ việc tu luyện của ngươi. Cho nên giờ ta sẽ truyền công pháp cho ngươi trước, ngươi phải chăm chỉ tu luyện, không được buông thả.”
“Vâng! Đệ tử biết rồi.”
Phương Thiên Nguyên đáp lại. Nhưng hắn cũng chỉ tùy tiện trả lời mà thôi, chưa xem thử tư liệu của môn công pháp này.