Tiên tử tiếp khách mỉm cười nói:
“Vị Lục gia này, dịch vụ của Hợp Hoan Tông chúng ta ở toàn bộ Đại Chu có thể gọi là nổi tiếng lẫy lừng, ngươi thật sự không muốn thử chút nào sao?”
Lục Tiêu Nhiên lắc đầu.
“Ta phúc mỏng, không quen loại hình xoa bóp.”
“Có lẽ Lục gia muốn tao nhã hơn chút? Hãy thử một số hoạt động hữu ích cho cả thể xác và tinh thần? Ví dụ như bay qua hai ngọn núi bạch ngọc, lội qua một vịnh nước sâu? Nếu như giá cả thích hợp, Hợp Hoan Tông chúng ta cũng có thể cung cấp.”
Lục Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn đối phương, hắn biết Hợp Hoan Tông không thể là một tông môn đường đường chính chính.
Trên đời này, phàm là những nơi ăn chơi phong trần sẽ không có gì sạch sẽ.
“Không cần, ta không có hứng thú với những thứ này, ta chỉ muốn yên tĩnh một chút.”
“Vâng, vậy ta không quấy rầy Lục gia nữa, ngươi nghỉ ngơi đi, bất cứ lúc nào có việc cần cứ gọi một tiếng, các tiên tử trong đại sảnh sẽ phục vụ ngươi.”
Tiên tử tiếp khách hơi thất vọng.
Nàng không thất vọng bởi vì tiền.
Nàng chỉ đơn thuần cảm thấy Lục Tiêu Nhiên rất ưa nhìn, lại có một loại khí chất bất phàm không nói ra được, khiến nàng khó có thể kiềm chế.
Nói một cách thông tục thì nàng thèm muốn cơ thể của Lục Tiêu Nhiên.
Đáng tiếc, ánh mắt của Lục Tiêu Nhiên sáng trong, rõ ràng không có hứng thú đối với nữ nhân của Hợp Hoan Tông.
Đến khi mọi người tản ra, Lục Tiêu Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi thông tin của Vượng Tài.
May mà, Vượng Tài đã không làm hắn thất vọng, không đến hai phút đã truyền tin tức đến.
“Chủ nhân, đã khóa được vị trí, đang chuyển tọa độ.”
Lục Tiêu Nhiên hơi cong khóe miệng, lập tức mở mắt, cũng thi triển Thái Hư Hỗn Độn bộ.
Trong nháy mắt, người đã biến mất ngay tại chỗ.
Một vị khách ở bên trong góc hẻo lánh vừa mới đi ra vô tình nhìn thấy cảnh tượng này. Một tiếng lách cách vang lên, chiếc cốc trong tay trực tiếp rơi vỡ, giống như thấy quỷ vậy.
“Trời ơi, tốc độ nhanh như vậy. Tu vi Linh cảnh của ta lại không nhìn ra tốc độ của hắn, cho dù Sơn Hải cảnh, e là cũng không làm được chiêu thức này chứ?”
Chỉ chốc lát sau, hắn lại vô cùng đau đớn.
“Chết tiệt! Ta vốn còn chưa cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, bản thân mình là cường giả Linh cảnh, còn đến Hợp Hoan Tông tìm vui, mất khí phách cao thủ. Không ngờ tới bây giờ ngay cả những vị tiền bối mạnh mẽ trên Sơn Hải cảnh cũng đến Hợp Hoan Tông để tìm vui, thật sự là thói đời ngày sau! Thói đời ngày sau!”
“Người đâu, phòng bảy mươi ba, thêm hai tiên tử cực phẩm, không cần loại chín chín tám kia.”
...
Mặt khác, trong rừng rậm cách Hợp Hoan Tông chưa đến một trăm dặm, đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh.
Sau tiếng nổ đó, một người trẻ tuổi khôi ngô đột nhiên rơi xuống đất, đập ra một cái hố to.
“Khụ khụ…”
Hắn bò ra từ trong hố, có chi chít vết thương trên người, nửa người còn bị cháy thành than.
Cùng lúc đó, phía sau hắn, một thân hình có khí thế mạnh mẽ cũng lặng lẽ đi tới, đứng cách hắn một khoảng không xa.
“Thế tử Thiên Nguyên, cam chịu số phận đi, ngươi không thể thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta.”
“Ha ha ha ha... Thật không ngờ, Phạm Thiên Nguyên ta lại chết trong tay các thúc bá đã nhìn ta lớn lên.”
HắnvVừa nói ra những lời này, sắc mặt của một số người đều hơi xấu hổ.
“Thiên Nguyên, việc này muốn trách thì trách chúng ta, nếu như năm đó chúng ta không vứt bỏ thúc thúc của ngươi bởi vì hắn gầy yếu thì sẽ không xảy ra cục diện ngày hôm nay. Là chúng ta thiếu nợ hắn, còn nỗi oan của ngươi và cha mẹ ngươi, kiếp sau chúng ta chỉ có làm trâu làm ngựa trả lại.”
“Bớt giả nhân giả nghĩa ở đó đi!”
Phương Thiên Nguyên phun ra một ngụm máu.
“Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc! Phương Thiên Nguyên ta còn chưa đến nỗi không thể chịu đựng được, ra tay đi.”
Phương Thiên Nguyên nhắm mắt lại.
“Phụ thân, mẫu hậu, nhi tử bất tài không thể báo thù cho hai người, nhưng nhi tử xuống nhận tội với hai người đây.”
Vài vị cường giả của bộ lạc Cổ Viên nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy hổ thẹn, nhưng đã nhanh chóng bị sát khí bao phủ.
Sau đó, khí thế cực lớn đột nhiên áp sát về phía Phương Thiên Nguyên.
Lúc này, Phương Thiên Nguyên đã cực kỳ suy yếu.
Có thể tưởng được, hắn căn bản không phải là đối thủ của khí thế khổng lồ như vậy.
Chỉ cần chạm đến chính là thời điểm chết!
Nhưng!
Ngay khi Phương Thiên Nguyên cho rằng mình sắp chết, một luồng khí thế còn lớn hơn đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, bảo vệ hắn giống như một ngọn núi cao bảo vệ cánh hoa nhỏ bé đang lung lay sắp đổ trong cơn mưa gió.
Phương Thiên Nguyên bỗng mở mắt lại nhìn thấy cảnh tượng rung động nhất trong đời mình.
Một bóng dáng hắn chưa từng thấy vụt qua, hai tay chắp sau lưng, ánh sáng huỳnh quanh thấp thoáng lan tỏa ra trên người đó, hắn chậm rãi đi tới.
Mỗi một bước của hắn cũng sẽ tạo ra một hồi rung chuyển trong không trung, đó là một vị cao thù có tu vi vô cùng cao. Trong lúc đi lại, linh khí hắn phát ra làm chấn động cả không khí.
Theo bước chân của hắn, những vị trưởng bối của bộ lạc đang chuẩn bị đích thân ra tay dường như cũng nhận thấy áp lực vô cùng mạnh mẽ. Cơ bắp trên toàn bộ cơ thể bọn họ không nhịn được mà run rẩy, thân thể hơi cong, không có cách nào đứng thẳng lên.
Giờ phút này Phương Thiên Nguyên có cảm giác linh hồn của mình đang bị chấn động kịch liệt.
Đây là một cường giả mà hắn chưa từng được thấy trước đây!
Đối với hắn, đó quả thật giống như một vị thần!
Trong lúc hắn đang khiếp sợ thì bóng hình kia chậm rãi đi qua bên cạnh hắn, đi thẳng về phía các vị trưởng lão của bộ lạc Cổ Viên.
Áp lực mà các vị trưởng lão phải nhận lấy đang không ngừng tăng lên. Mặc dù bọn họ đã liều mạng dùng hết toàn bộ sức lực, điên cuồng vận chuyển linh khí bên trong cơ thể mình, nhưng cũng không thể chịu đựng một cách dễ dàng.
Một vị trưởng lão trong đó cắn răng, miễn cưỡng chống đỡ, dùng hết sức để hô lên:
“Xin hỏi ngài là thần thánh phương nào?”
Đối phương không trả lời.
Trưởng lão lại kêu lên:
“Thưa các hạ, chúng ta đều là trưởng lão của bộ lạc Cổ Viên, không có ý mạo phạm đến các hạ, cũng mong các hạ hãy giơ cao đánh khẽ.”
Cuối cùng đối phương cũng lên tiếng, nhưng không phải trả lời câu nói của mấy người đó mà trực tiếp ra tay công kích!