Có trời làm chứng, không phải Lục Tiêu Nhiên bảo hắn làm loại chuyện đó, chỉ đơn giản là hắn muốn Vân Ly Ca trông chừng Lý ma ma thôi.
Lúc này, hắn đi vào phòng mình, đút cho Cơ Vô Hà một viên thuốc, khiến Cơ Vô Hà nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cơ Vô Hà choáng váng mở mắt ra, thấy Lục Tiêu Nhiên đang cách mình rất gần, không khỏi tim đập thình thịch.
Nam nhân anh tuấn có vô số, đặc biệt anh tuấn thì ngàn dặm mới thấy được một người.
Nhưng Cơ Vô Hà chỉ ngơ ngẩn không đến một giây đã phản ứng lại ngay lập tức.
“Xem chưởng.”
Một chưởng không báo trước, nhanh chóng đánh ra giống như độc xà ra khỏi động, nhắm ngay lồng ngực Lục Tiêu Nhiên.
Tốc độ chưởng lực rất nhanh, lúc xẹt qua không khí còn nghe thấy loáng thoáng tiếng chưởng phong gầm thét.
Nhưng nó chưa tới được lồng ngực Lục Tiêu Nhiên đã bị hắn bắt lại bằng một tay, sau đó vặn một cái. Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến sắc mặt Cơ Vô Hà trắng bệch trong nháy mắt, liên tục hít sâu.
“Đau thì kêu lên, ta không cười ngươi đâu.”
Cơ Vô Hà giận run cả người, tên khốn kiếp này còn dám đùa giỡn với nàng à?
Kẻ sĩ có thể chết không thể nhục! Dù phải liều mạng với ngươi cũng quyết không lùi nửa bước.
Nghĩ vậy, Cơ Vô Hà không để ý tới bàn tay bị bẻ gãy, gắng sức đứng dậy, chuẩn bị phát động tấn công lần nữa.
Nhưng Lục Tiêu Nhiên bỗng cong ngón giữa, lại gõ lên ót nàng một cái.
Cộc!
“Á!”
Ngón tay gõ lên xương sọ của Cơ Vô Hà vang lên tiếng kêu thanh thúy, lập tức đã đánh tan tất cả sức lực của Cơ Vô Hà, khiến nàng hét lên một tiếng thảm thiết, ôm đầu rớt nước mắt.
Lục Tiêu Nhiên thu tay phải lại, cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Còn định bướng không?”
Qua một lúc Cơ Vô Hà mới đỡ đau, ôm đầu dịch người về phía sau, cách Lục Tiêu Nhiên xa một chút.
Tuy nàng biết làm vậy là vô dụng nhưng cũng xoa dịu cõi lòng mình một chút.
Tên kia quá nguy hiểm.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Rảnh rỗi muốn nhận đồ đệ chơi cùng thôi.”
Khóe miệng Cơ Vô Hà co lại, từ chối ngay lập tức.
“Đây là chuyện không có khả năng. Ta là vương nữ của Tử Ninh Vương phủ Đại Chu, ta tuyệt đối không thể làm đồ đệ của ngươi.”
Mặc dù nàng cũng chẳng hiểu tại sao Lục Tiêu Nhiên biết thân phận của mình rồi vẫn muốn nhận mình làm đệ tử.
Nhưng!
Thứ hạng của Thiên Ma Tông ở Đại Chu tuy cũng thuộc hàng đầu nhưng không coi là đứng đầu, càng không thể so với vương thất.
Mà Lục Tiêu Nhiên còn chẳng phải là tông chủ Thiên Ma Tông thì sao có tư cách nhận nàng làm đồ đệ được.
Lục Tiêu Nhiên cũng không giận, còn mỉm cười bảo:
“Nếu ngươi muốn rửa nhục, ngoài việc làm đồ đệ của ta, nếu không cho dù nhận được truyền thừa của Đại Đế thì cũng chưa chắc đã thành công được.”
“Cái gì!”
Cơ Vô Hà giật mình.
“Ta không hiểu, ngươi nói thế là có ý gì?”
“Sao phải giả vờ làm gì? Không phải ngươi đến Thiên Ma Tông là để tìm kiếm cơ duyên, tăng lên thực lực bản thân, chống lại vị hôn phu trước kia của ngươi, rửa sạch nỗi nhục à?”
Trái tim trong lồng ngực Cơ Vô Hà bắt đầu đập điên cuồng.
Không có nhiều người biết chuyện nàng muốn rửa nhục, đương nhiên cũng có thể đoán được ít nhiều.
Nhưng lời Lục Tiêu Nhiên cũng có vẻ hơi khoa trương quá, thậm chí ngay cả truyền thừa của Đại Đế cũng dám nói ra. Còn nói cho dù mình nhận được truyền thừa của Đại Đế cũng không thể rửa nỗi nhục này được?
Lục Tiêu Nhiên xua tay, ý bảo nàng không cần sợ hãi, tiếp tục cất lời:
“Ta cũng không phải nhất định thu ngươi làm đệ tử, cứ như ta thấp kém như vậy.”
“Ta chỉ nói cho ngươi trọng điểm thôi, ngươi chỉ có hai con đường có thể đi.”
“Một là vất vả ngược xuôi, bôn ba cả đời sau đó nhìn vị hôn phu, à không, vị hôn phu trước nhục nhã ngươi, càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức ngươi chỉ có thể ngước nhìn mà thôi. Cuối cùng ngươi sẽ sầu não uất ức, thậm chí còn hối hận mình đã từ hôn với hắn.”
“Hai là bái ta làm thầy, cho ngươi cơ hội giết hắn.”
Cơ Vô Hà không biết nói gì hơn.
Dường như hắn rất chắc chắn rằng tương lai nam nhân kia sẽ rất mạnh, mạnh đến mức khiến nàng bất lực, lao lực quá độ.
Nhưng nàng không đồng ý ngay, mà hỏi thêm một câu.
“Ta muốn biết, ngươi dựa vào đâu mà nói ra những lời này? Hơn nữa, nếu ta bái ngươi làm thầy, ngươi có thể dạy cho ta được cái gì?”
“Dựa vào cái gì? Có thể cho ngươi cái gì? Để ta nghĩ xem nào.”
Lục Tiêu Nhiên gõ gõ đầu.
“Ừm... Bồi dưỡng ngươi thành Đại Đế được không?”
“Gì cơ?”
Nhịp tim của Cơ Vô Hà vốn đã đập loạn rồi, lúc này lại run mạnh.
Tên này không nói mấy câu làm cho người ta kinh ngạc thì không chịu thôi.
Lại còn dám nói có thể dạy mình thành Đại Đế!
Đại Đế là tồn tại vĩ đại đến mức nào?
Trong vạn năm có bao nhiêu người có thể thành Đại Đế? Chỉ như lông phượng sừng lân mà thôi.
Chưa từng có một ai tu luyện võ đạo mà dám hi vọng xa vời rằng mình có thể trở thành Đại Đế cả.
Ngay cả nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy đó là ý nghĩ ngu xuẩn, não úng nước.
“Ta không tin.”
“Thế thì cút.”
Lục Tiêu Nhiên cũng thốt lên ba chữ này không chút khách khí.
Cơ Vô Hà nắm chặt tay.
Thật sự cứ đi như vậy sao?
Lục Tiêu Nhiên thả nàng đi, nàng lại hơi dao động.
Trong lòng nàng cũng hiểu rằng mình không phải là người được mong chờ nhất ở Tử Ninh Vương phủ, cho nên nàng không bao giờ có thể tiếp xúc được với công pháp tốt nhất của Tử Ninh Vương phủ.
Cho dù là một môn công pháp Thánh giai trung phẩm, là hy vọng lớn nhất, càng là nỗi tuyệt vọng lớn nhất trong lòng nàng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng tới Thiên Ma Tông để tìm kiếm cơ duyên.
Giờ tất cả dấu vết đều cho thấy Lục Tiêu Nhiên trước mắt này không phải người bình thường.
Tuy rằng những lời hắn nói ra thật hoang đường.
Nhưng có lẽ hắn có thể khiến nàng tiến bộ hơn nữa cũng chưa biết chừng.
Đây là một ván cược.