Ngụy Chiếu vừa cợt nhả vừa quét mắt nhìn Từ Ưng Bạch từ đầu đến chân. Từ Ưng Bạch sầm mặt, ánh mắt khó tả ấy khiến hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm. Không may vị thế tử này lại chẳng tinh ý đến thế, gã đi vòng quanh Từ Ưng Bạch một vòng rồi ngồi xuống ghế chủ nhà, nghiền ngẫm nhìn người đẹp. Tên nam sủng kia cũng đến, chàng ta bám dính lên người Ngụy Chiếu như không xương, ăn mặc cực kỳ mát mẻ, vết bẩn giữa hai chân rõ mồn một. Ngụy Chiếu kéo tóc nam sủng như đang đùa giỡn với thú cưng, làm chàng ta nhìn thoáng qua gã một cái rồi lại quay đầu nhìn Từ Ưng Bạch. Mà Từ Ưng Bạch vẫn nhã nhặn hiền lành như thế, hắn cụp mắt đứng đó như một cây trúc xanh thẳng tắp.
"Phó công tử thoạt nhìn tuổi không nhỏ." Ngụy Chiếu ung dung trêu đùa nam sủng kia, làm chàng ta liên tục phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào đến khó chịu. Gã lại hỏi, "Đã thành thân chưa?"
Phó Lăng Nghi nghe vậy thì chậm rãi nhìn lên, cặp mắt giấu dưới lớp tóc mai đỏ ngầu đến đáng sợ. Từ Ưng Bạch đứng phía trước y, trái tim loạn một nhịp nhưng biểu cảm lại chẳng mảy may để lộ, hắn lạnh lùng đáp, "Chưa từng."
Vừa dứt lời, nam sủng kia đã hét lên một tiếng, ngã xải lai khỏi lòng Ngụy Chiếu, thảm hại vô cùng. Ngụy Chiếu lấy khăn lau khô tay, chống khuỷu tay lên đầu gối, đắc ý cười, "Trùng hợp là bổn thế tử cũng chưa thành thân đấy."
Từ Ưng Bạch nheo mắt, cảm thấy dường như bầu không khí sau lưng mình đã lạnh hơn vài độ, đến cả làn gió thổi qua cũng âm u heo hút. Ngụy Chiếu cười tủm tỉm nhìn hắn, "Bổn thế tử năm nay hai mươi chín tuổi, tuy từng gặp được không ít người nhưng chẳng một ai có được dung mạo tuyệt thế như Phó công tử, đúng là làm ta vừa gặp đã thương!" Giọng điệu gã dần trở nên ám muội, "Khác với những tên học giả cổ hủ kia, chỉ cần là mỹ nhân thì bổn thế tử đều thích cả, đặc biệt là những người như Phó công tử đấy. Phó công tử gả cho ta tuyệt đối sẽ không có hại. Còn về chuyện nối dõi tông đường thì ngươi không cần lo lắng, bổn thế tử đã có con cái, ngươi chỉ cần đối xử tốt với bọn chúng là được." Gã tỏ vẻ thông cảm, nhưng ẩn ý trong đó là ván đã đóng thuyền, Từ Ưng Bạch muốn không gả cũng không được.
Ngón tay Từ Ưng Bạch hơi co lại, hắn nhướn mày cười châm chọc, "Nếu như thảo dân không đồng ý thì sao?"
Tiếng vải vóc sột soạt, bóng người lay động, Ngụy Chiếu đứng dậy ghé sát vào tai hắn, "Một khi đã vào vương phủ thì quyền quyết định đã không còn thuộc về ngươi nữa rồi. Nếu như ngươi không muốn gả thì bổn thế tử cũng sẽ có trăm nghìn cách biến ngươi trở thành người tình trong tay ta." Ngữ điệu của gã chợt lạnh buốt, "Để ngươi gả cho bổn thế tử cũng là do bổn thế tử để mắt đến ngươi thôi."
Từ Ưng Bạch rời mắt, không nói gì, chỉ lạnh lùng mỉm cười rồi quay đầu giữ khoảng cách với gã. Ngụy Chiếu phá lên cười ngay tắp lự, kéo nam sủng đang hồn xiêu phách lạc kia ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, nụ cười của gã lập tức biến mất, phụ tá bên cạnh khó hiểu hỏi, "Vì sao thế tử phải làm như vậy? Kết quả tra xét ngày hôm qua cho thấy thân phận của người này không có vấn đề. Ngài đang muốn khiêu khích hắn sao?"
Cặp mắt như rắn độc dán chặt vào người phụ tá, ngay cả nụ cười dữ tợn cũng giống như tiếng phun nọc độc, "Không vấn đề gì mới là vấn đề lớn nhất. Phụ vương dẫn binh đến Định Tương, Túc Châu vừa thất thủ, một người giống y hệt Từ Ưng Bạch lại đúng lúc xuất hiện ở chỗ chúng ta. Nếu giả mạo thì ắt sẽ có sơ hở, nhưng hắn lại không có bất kỳ sơ hở nào, ngoại trừ khả năng hắn chính là Từ Ưng Bạch thì còn có cách giải thích nào khác sao?"
Phụ tá nhăn chặt mày, "Nhưng nào có đạo lý chủ soái lại ly quân độc hành chứ?"
Ngụy Chiếu cười khẩy, "Đó mới là Từ Ưng Bạch. Sự quyết đoán và liều lĩnh của hắn vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ngươi đấy, nếu không thì tiên đế cũng sẽ không để một thanh niên mới ngoài hai mươi lên làm cố mệnh đại thần đâu. Ngươi quên là năm ngoái hắn bệnh tật mất nửa cái mạng mà còn dám bôn ba ngàn dặm đi đánh giặc Ô Quyết rồi ư?"
Người phụ tá cau mày, không dám nói gì. Ngụy Chiếu ung dung nói tiếp, "Nếu hắn thật sự là Từ Ưng Bạch thì nhất định phải tới Linh Châu tìm nhược điểm, nhân tiện cũng điều tra về ta. Còn về lý do hắn phải đích thân tới đây thì..."
Ngụy Chiếu quay đầu véo mặt nam sủng, chàng ta hốt hoảng nhìn gã, cặp mắt ngân ngấn nước đáng thương vô cùng. Ngụy Chiếu cười âm hiểm, "Hẳn là vì biết ta thích gương mặt này rồi. Từ đó suy ra thành Linh Châu chắc chắn có thám tử của hắn nằm vùng. Nếu đã như vậy thì tội gì mà không thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế mà bắt trọn mẻ cá lớn này? Nếu hắn đã muốn chơi thì ta sẽ chơi cùng một lúc vậy."
Phụ tá như bừng tỉnh, "Thế tử anh minh!"
Ngụy Chiếu nói xong thì ghét bỏ hất mặt nam sủng ra rồi lau tay sạch sẽ, "Mấy ngày trước phụ vương gửi thư nói rằng đã tới Định Tương, thám tử cũng truyền tin nói tên cặn bã Túc Vương kia đã qua sông rồi, Tề Vương ở U Châu không rõ lập trường. Nếu như phụ vương đến được Trường An thì giang sơn này là của ta rồi... Tên họ Từ kia, cũng là của ta."
Trong phòng, Từ Ưng Bạch lạnh mặt đứng bên cửa sổ gõ gõ mặt bàn. Tên Ngụy Chiếu này thông minh hơn hắn nghĩ, không hổ là con rắn độc trấn giữ Linh Châu. Hắn quay đầu hỏi Phó Lăng Nghi, "Vương Huy thay ca khi nào?"
Phó Lăng Nghi cụp mắt đáp, "Khoảng chính ngọ và lúc chạng vạng, đều ở cửa tây."
Từ Ưng Bạch khẽ chớp mắt, xoay người lấy bút viết thư trên bàn. Vừa viết được một nửa, hắn chợt cảm thấy trái tim thắt lại, bàn tay cầm bút cứng đờ, mực đọng nhỏ thành giọt trên mặt giấy ố vàng. Hắn hít sâu một hơi, một tay chống bàn, cố viết xong bức thư mà mặt không hề biến sắc, sau đó không quay đầu lại đưa cho Phó Lăng Nghi, thì thào chỉ đủ để hai người nghe được, "Chờ thời cơ gửi về doanh trại."
Phó Lăng Nghi cất lá thư vào ngực áo, đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Y chần chờ một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi, giọng điệu như cố tỏ ra bình tĩnh, "Ngươi phải gả cho gã thật sao?"
Từ Ưng Bạch ấn đốt ngón tay, ngữ điệu trầm ngâm hiếm thấy, lộ vẻ thành thạo không cảm xúc khi đối đầu với kẻ thù, "Việc đã đến nước này rồi, không gả cũng phải gả thôi." Hiện tại, thỏa hiệp cũng là một cách lấy lui làm tiến.
Phó Lăng Nghi đứng phía sau hắn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trên tay nổi gân xanh, mùi máu tươi xộc lên cổ họng làm giọng nói cũng trở nên trầm khàn, "Ta hiểu rồi..." Thế nhưng lại cực kỳ không cam lòng. Y cau chặt mày, gương mặt hung tợn lộ rõ vẻ buồn bực.
Từ Ưng Bạch hỏi lại, "Chưa đi sao?"
Phó Lăng Nghi nhíu mi, "Ta..."
Chưa kịp dứt lời, gió nhẹ thổi qua cửa sổ, Từ Ưng Bạch chợt che miệng ho sù sụ. Nét mặt gắt gỏng tức khắc biến mất không thấy tăm hơi, Phó Lăng Nghi cuống quít chạy lại khép cửa sổ lại quá nửa rồi đỡ Từ Ưng Bạch ngồi xuống ghế. Từ Ưng Bạch khép hờ mắt, thái dương lấm tấm mồ hôi lạnh. Hắn bịt chặt miệng, cơn ho vẫn kéo dài, từng tiếng ho nghe như xé ruột xé gan.
Phó Lăng Nghi hoảng hốt chạy đi rót nước, vừa quay đầu lại thì sửng sốt, chiếc chén trên tay "choang" một tiếng vỡ tan. Những mảnh sứ nát vương đầy đất, nước lênh láng trên sàn, hòa loãng những vệt máu tươi trên nền đất. Máu nóng ồ ạt trào ra giữa những kẽ ngón tay mảnh khảnh tái nhợt, đỏ chói đến đáng sợ. Từ Ưng Bạch vốn giỏi chịu đựng, máu trào lên cổ cũng vẫn có thể thản nhiên như không, lúc này lại không giấu được vết máu lóa mắt trên đầu ngón tay.
Phó Lăng Nghi trợn trừng mắt, lảo đảo bước đến rồi khuỵu xuống. Y kinh hoàng lục lọi chiếc túi trong tay áo Từ Ưng Bạch, "Từ... Thuốc... Thuốc của ngươi đâu rồi!!!"
"Hết rồi..." Cổ họng Từ Ưng Bạch đầy máu, giọng nói nghẹn ngào làm Phó Lăng Nghi suýt nữa đã không nghe thấy lời hắn nói.
Hết rồi???
Hết rồi ư!!!
Hai tay Phó Lăng Nghi run rẩy không kiểm soát được. Vậy phải làm sao bây giờ?
"Khi đến đây, ta đã uống nốt viên cuối cùng rồi..." Từ Ưng Bạch ho khan, thều thào giải thích. Toàn thân hắn nghiêng ngả rồi kiệt sức đổ nhào vào lòng Phó Lăng Nghi.
Phó Lăng Nghi ôm chặt lấy hắn. Gương mặt y trắng bệch, trái tim hãi hùng loạn nhịp, sống lưng không chịu nổi mà run rẩy, hơi thở khó nhọc làm khớp hàm lập cập đánh vào nhau, hai mắt đỏ ngầu vì kìm nén. Cảm giác tựa như chết đuối ấy khiến y không tài nào thở nổi, mà đáng sợ hơn là y gần như không thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở của Từ Ưng Bạch.
"Không, không muốn uống thuốc... Hộc..." Từ Ưng Bạch cau mày ho khan, vừa bất lực vừa rầu rĩ, "Khụ khụ khụ... vẫn, vẫn phát bệnh đấy thôi... Không sao đâu." Một lát sau, nhận thấy Phó Lăng Nghi đang run rẩy đến kỳ lạ, Từ Ưng Bạch chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng trấn an, "Giống như kiếp trước... Dần dần rồi sẽ đỡ." Dứt lời, hắn mệt mỏi dựa vào Phó Lăng Nghi nghỉ ngơi, không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Phó Lăng Nghi nuốt khan, hít thở từng hơi nặng nhọc. Y thật cẩn thận giơ tay áp lên cổ Từ Ưng Bạch, tựa như vô số lần lặp lại hành động ấy vào lúc bừng tỉnh trong những đêm khuya người ấy ngã bệnh. Mạch đập nhè nhẹ truyền đến những đốt ngón tay run rẩy, Phó Lăng Nghi lặng lẽ thở phào, vui sướng phát điên. Từ Ưng Bạch còn sống.
Khi Từ Ưng Bạch tỉnh lại thì đã là chạng vạng. Hắn mở mắt, thấy Phó Lăng Nghi hai mắt đỏ ngầu ngồi bên giường. Hiện tại hắn đã thấy khá hơn nhiều, khi được đỡ ngồi dậy, tinh thần cũng tốt lên một chút. Ánh mắt hắn chợt dừng lại trên bình thuốc nhỏ đặt trên mặt bàn gần đầu giường.
"Thuốc được đưa đến rồi, ám vệ nói Huyền Thanh Tử tới." Phó Lăng Nghi nhìn theo ánh mắt hắn, rì rầm giải thích, giọng y khản đặc, lời lẽ trúc trắc, không biết đã cắn chặt răng ngồi trông bao lâu rồi.
Từ Ưng Bạch nhìn lọ thuốc trong chốc lát, thở dài thườn thượt, cuối cùng vẫn để sư phụ phải lo lắng. Cảm giác ấm áp truyền đến đầu ngón tay làm hắn rời mắt. Phó Lăng Nghi nắm lấy tay hắn, sắc mặt trắng bệch, thì thào, "Từ Ưng Bạch... Ngươi làm ta sợ muốn chết."
Từ Ưng Bạch cũng rất áy náy, "Xin lỗi, ta không muốn làm ngươi sợ, ta vốn..."
Phó Lăng Nghi đăm đăm nhìn người đối diện, "Ta biết là ngươi không muốn làm ta sợ, ngươi chỉ muốn tách khỏi ta mà thôi." Y đứng dậy, hai tay chống hai bên, vây Từ Ưng Bạch trong lòng, "Có đúng không."
Sự im lặng kéo dài. Mí mắt Từ Ưng Bạch khẽ run lên, hắn không nhìn Phó Lăng Nghi, cũng không nói lời nào. Quả thật là hắn muốn tách khỏi người kia, ban đầu còn cho rằng mình có thể chịu đựng được, không ngờ bệnh tới như núi đổ, còn ho ra máu. Nếu biết trước sẽ nghiêm trọng như vậy, hắn chắc chắn sẽ không để Phó Lăng Nghi đi. Từ Ưng Bạch biết mình đuối lý, không biết phải làm sao cho phải, chỉ đành ngậm miệng.
Thái độ im lặng chống đối kia tựa như đang hờn dỗi, Phó Lăng Nghi nhìn hắn một hồi lâu, không nỡ trách cũng không nỡ giận. Y ngập ngừng một lúc rồi hung tợn cúi đầu xuống. Từ Ưng Bạch nhắm mắt lại theo bản năng, cho rằng người kia sắp sửa cắn một cái cho hả giận. Rồi hắn chợt cảm thấy Phó Lăng Nghi nhẹ nhàng hôn lên trán mình, chợt thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã vội tách ra.
Thanh âm trầm khàn vang lên bên tai, "Không có lần sau đâu đấy..." Nếu còn tái phạm, Phó Lăng Nghi ngờ rằng mình thực sự sẽ nhốt người kia lại. Y nhắm chặt hai mắt lại, cố ép mình không nghĩ nữa.
Từ Ưng Bạch bị hôn đến ngây người, định thần lại thì suýt nữa đã bật cười. Hắn thầm thở dài trong lòng, hóa ra Phó Lăng Nghi... lại thương mình như thế.