Nhưng, luận về kẻ nào dối trá đã ăn dấm lại còn không thừa nhận tình cảm của mình, thì Diệp Hi còn dối trá hơn!
Diệp Hi vừa dứt lời, hai người liền thu được thông báo hoàn thành nhiệm vụ chính số 18.
Sau khi Nam Cung rời đi, phẫn nộ ghen tuông không chịu nhận... Đạt thành.
"Hửm?" - Thẩm Tu Lâm nhướng mày, trong lời nói có ẩn ý: "Nhiệm vụ của em hoàn thành?"
Không khí xấu hổ an tĩnh vài giây, Diệp Hi sửng sốt, đột nhiên chống nạnh cười to, tùy ý vỗ lên bả vai Thẩm Tu Lâm: "Sao? Có phải kỹ thuật diễn của em tiến bộ lên không? Có giống ghen hay không?"
Thẩm Tu Lâm hơi mỉm cười, dáng vẻ như con mèo giảo hoạt, hơi ngả người, giương giọng nói: "Nam Cung này rất ưu tú, tính cách cũng tốt, ngây thơ hồn nhiên..."
"Anh dám coi là thật? Người ngây thơ là anh mới đúng! Em nói cho anh biết, loại người như nó chính là ti bỉ điển hình nhất..." - Diệp Hi đấm ngực dậm chân, đang bi phẫn mà phản bác, trong tai lại chợt vang lên thông báo đồng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Hi nhanh chóng nuốt mấy câu sau trở về, làm vẻ vừa nãy mình chỉ diễn kịch mà thôi!
"À ừm... ừm, chúng ta mau xem nhiệm vụ tiếp theo là gì thôi." - Diệp Hi nỗ lực khống chế biểu tình và ngữ khí của mình, nỗ lực bày ra vẻ bình tĩnh, nhưng tiểu xoắn mao còn sót lại trong cơn giận vẫn bại lộ cảm xúc của cậu!
Vì thế Thẩm Tu Lâm nhịn cười ôm eo Diệp Hi kéo vào lòng mình, hôn lên tiểu xoắn mao của cậu, dịu dàng dỗ dành: "Vừa nãy làm nhiệm vụ, đương nhiên anh biết hắn là loại người nào."
Diệp Hi trầm mặc không nói, giống như chưa được dỗ đủ.
Thẩm Tu Lâm tiếp tục nói: "Em tuyệt hơn hắn một vạn lần... Không, căn bản cả hai người không đáng đặt cùng một chỗ."
Diệp Hi được dỗ dành, tiểu xoắn mao rất nhanh biến thẳng trở lại, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt vô tội dối trá, chớp mắt nói: "Anh đang nói gì thế? Đó chỉ là nhân vật trong truyện mà thôi, em cũng không thèm để ý."
Thẩm Tu Lâm tối sầm mặt: "Ha ha, ha."
Cái miệng này cần phải ngâm dấm mới được!
Trong ánh mắt phẫn nộ của Thẩm Tu Lâm, Diệp Hi bình tĩnh mở bảng nhiệm vụ, trong lòng cũng thầm cầu nguyện đừng để cho Nam Cung uất diễn thêm một lần nào nữa, nhưng thật là bất hạnh, cầu nguyện thất bại......
Nhiệm vụ chính 19: Ngày hôm sau, hôn lễ được cử hành thêm một lần nữa, Nam Cung đúng hẹn tới tham gia hôn lễ. Ngay tại lúc Nam Cung Vô Song và Mộ Dung Tuyệt Thế đọc lời thề kết hôn, Nam Cung đột nhiên phát bệnh tim, bất tỉnh nhân sự, tính mạng bị đe dọa, hiện trường hôn lễ lập tức lâm vào cảnh hỗn loạn...
Nhân lúc hiện trường hỗn loạn, bỏ trốn. (0/1)
Hai mắt Diệp Hi bốc hỏa, trợn trừng bảng nhiệm vụ: "..."
Tui cảm thấy tên tiểu tam này nhất định là giả bệnh tim!
Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói: "Nhiệm vụ của anh là, nôn nóng bế Nam Cung đang bất tỉnh trên mặt đất, rít gào với quản gia, ra lệnh cho gã lập tức phái đội bác sĩ riêng của Nam Cung gia tới, cũng uy hiếp bác sĩ không chữa khỏi thì phải chôn cùng... Còn nhiệm vụ của em chắc là nhân lúc hiện trường hỗn loạn, bỏ trốn?"
Còn phải nôn nóng bế bổng tên khốn kia!!? Diệp Hi tức giận gật đầu: "Không sai, nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn."
Trên gương mặt anh tuấn Thẩm Tu Lâm lộ ra nụ cười hoàn mỹ: "Cố lên, anh xử lý xong Nam Cung sẽ tới bắt em."
Vì sao không lập tức tới bắt em! Diệp Hi dấm chua hận không thể cắn một miếng lên mặt Thẩm Tu Lâm, nhưng cậu lại phải nhịn xuống cảm xúc sóng gió mãnh liệt trong lòng, trầm ổn nói: "Tốt."
Ban đầu Diệp Hi còn cho rằng, ngày mai mới phải khai chiến với Đoàn tiểu tam, nhưng trăm triệu không ngờ tới chính là, vào hồi 11 giờ tối, khi Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm đang vô cùng thân thiết sóng vai tay trong tay nằm trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, thì bỗng ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa của quản gia.
"Thưa đại thiếu gia, cậu có một cuộc gọi gấp." - Gương mặt kính cẩn nghiêm túc của quản gia hiện lên trên màn hình theo dõi đặt đầu giường không xa.
Thẩm Tu Lâm đành phải đáp lại: "Vào đi."
Cửa phòng ngủ mở ra, hai người hầu trái phải hợp lực bưng lên một cái khay, đi cùng là quản gia, ba người chạy bộ tới trước mặt Thẩm Tu Lâm, trên khay được phủ một tấm tơ lụa đỏ thượng hạng, bên trong truyền đến tiếng chuông điện thoại dễ nghe, quản gia nhấc tấm khăn voan lên, nói: "Đại thiếu gia, mời cậu nhận điện thoại."
Dưới tấm lụa hồng, là một chiếc điện thoại di động được làm bằng vàng ròng, to bằng một chiếc laptop, mặt trên được khảm một lượng lớn kim cương, còn có một rồng vàng sinh động vờn quanh từ đầu đến cuối viền ốp, thân rồng uốn lượn gần như che khuất một phần hai màn hình.
Đây chính là lý do vì sao hai người không dùng điện thoại ở thế giới này...
Căn bản là nhấc không lên!
Thẩm Tu Lâm ấn nút nghe, sau đó quay đầu đi, toàn bộ mặt dán ở trên màn hình di động: "A lô?"
Thấy một màn này Diệp Hi suýt nữa thì cười ra tiếng, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng nói truyền từ phía bên kia đi động, cậu lại cười không nổi!
Một giọng nói mềm mại nũng nịu truyền đến từ bên kia: "Hoàng Phủ ca ca, anh ngủ chưa?"
Thẩm Tu Lâm ngó qua vẻ trấn tĩnh của Diệp Hi, nói: "Chưa ngủ."
Nam Cung ở bên kia điện thoại thủ thỉ: "Em mất ngủ, không ngủ được, ngực đau, còn khó thở, Hoàng Phủ ca ca, anh có thể đến thăm em được không..."
-- Đây rõ ràng là công tác chuẩn bị phát tác bệnh tim cho ngày hôn lễ ngày mai.
Thẩm Tu Lâm giật giật môi, đang muốn mở miệng, Diệp Hi lại đột nhiên đẩy hắn qua một bên, mặt dán vào màn hình di động... Không chỉ giận quá mất khôn, mà cái ót còn bị góc cạnh của rồng vàng đập cho một cái, càng ủy khuất hơn!
Diệp Hi phẫn nộ xoa xoa cái ót bị đập, dồn khí đan điền, gào thét với điện thoại: "Mất ngủ thì uống nhiều nước ấm, tim không tốt thì qua bệnh viện, cậu gọi cho hắn thì có ích gì!"
Bên kia điện thoại, Nam Cung bị Diệp Hi đột kích làm hoảng sợ, phát ra tiếng kinh hô mảnh mai: "Hức!"
Diệp Hi thô thanh thô khí, giận dữ hét: "Hức hức hức! Hức hức hức! Hức--!"
So xem ai có hức to hơn hả! Tới đây!
Thẩm Tu Lâm đỡ trán che mặt, bả vai run rẩy, như là đang cười rất sung sướng.
Nam Cung bị Diệp Hi hức đến một hồi lâu chưa nói một lời, qua vài giây, mới mang theo tiếng khóc nức nở đáng thương: "Mộ Dung ca ca, anh giận sao?"
Thẩm Tu Lâm xoa nhẹ lên đầu tiểu xoắn mao của Diệp Hi, dịu dàng nói: "Đừng giận, để anh nói chuyện với người ta."
Nam Cung khụt khịt: "Xin lỗi xin lỗi, đều là do em không tốt, làm Mộ Dung ca ca hiểu nhầm, em, em về sau không bao giờ gọi điện cho Hoàng Phủ ca ca có được không..."
Gương mặt Thẩm Tu Lâm đóng băng, lấy khí thế lãnh đạm thả uy nghiêm của ngày thường đi làm, nói ra bốn chữ: "Tốt, hẹn gặp lại."
Nói xong, liền lưu loát cúp điện thoại.
Diệp Hi sảng khoái như sắp phi thăng luôn tại chỗ, hận không thể nâng mặt Thẩm Tu Lâm hôn một cái, nhưng suy xét đến mình là ống thép thẳng nên đành nhịn xuống, chỉ dùng sánh mắt sáng ngời lấp lánh nhìn chăm chú Thẩm Tu Lâm, vỗ tay khen ngợi hắn.
Phòng ngủ vang lên tiếng vỗ tay kéo dài không dứt!
Thẩm Tu Lâm ái muội dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt Diệp Hi, hỏi: "Anh từ chối người ta khiến em vui đến vậy sao?"
"Đúng vậy, em sắp đi ngủ rồi, đều là do hắn gọi điện đánh thức em." -Diệp Hi giảo hoạt đáp, cũng nhanh chóng lủi vào trong chăn, lấy đó làm lý do giải thích vì sao mình tức giận.
Nửa đêm làm phiền giấc ngủ người khác cả đời không tính phúc! Đã vậy, vừa nãy Thẩm Tu Lâm tức giận thật là soái... Diệp Hi mộng mơ mà nghĩ, dần dần rơi vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm lại giống như lần hôn lễ trước, bắt đầu chuẩn bị đủ loại hạng mục rườm rà trước khi tiến hành hôn lễ với sự hỗ trợ của hơn trăm ngàn người hầu. Sau khi ổn thỏa tất cả, hai người lại cùng nhau đi tới đại sảnh điển lễ. Khách khứa tham dự lần hôn lễ trước đều đến đông đủ trong lần hôn lễ này, hơn nữa nhìn dáng vẻ này, có lẽ chín mươi bảy lần hôn lễ tiếp theo họ cũng sẽ không ngoài ý muốn mà đến tiếp, giống như ý nghĩa toàn bộ nhân sinh của bọn họ chính là vì tham gia hôn lễ của Nam Cung Vô Song và Mộ Dung Tuyệt Thế, không phải đang ở đại sảnh tham dự hôn lễ thì chính là đang trên đường tham dự hôn lễ...
Khúc hành quân hôn lễ vang lên, Diệp Hi lại giống như lần trước khoác lên tay Mộ Dung gia chủ, được ông dẫn tới bên Thẩm Tu Lâm đang đứng dưới cổng hoa.
Thẩm Tu Lâm mặc lễ phục kết hôn giống như lần trước, dáng người cao lớn đĩnh đạc, giống như thanh trúc đứng thẳng đón gió, hắn thoáng nghiêng người, mỉm cười nhìn Diệp Hi đi trên thảm đỏ tiến về phía mình, khi tiếp nhận Diệp Hi từ trong tay Mộ Dung gia chủ, Thẩm Tu Lâm cúi người nói nhỏ bên tai Diệp Hi: "Có thể cùng em kết hôn vài lần như vậy, cũng không tồi."
Diệp Hi mơ hồ ừ một tiếng, lỗ tai đỏ bừng.
Hai người cầm tay nhau đi qua cổng hoa, tử đằng nở rộ, hoa múa như mưa, vì không OCC nên Diệp Hi cố ý xú mặt, nhưng trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác dị thường, bồng bềnh lâng lâng, giống như muốn bay lên cao, rõ ràng dưới chân là đất cứng, dẫm lên lại như đi trên đệm.
Cả hai đến trước mặt cha sứ, đang chuẩn bị tuyên đọc lời thề, bỗng nhiên đám người bên tay trái Thẩm Tu Lâm xôn xao lên, ngay sau đó truyền đến tiếng người kinh hô và cầu cứu, vừa nghe là biết Nam Cung đang phát bệnh tim!
Dựa theo cốt truyện, Thẩm Tu Lâm ba bước chạy như bay đến bên người Nam Cung, quỳ một gối xuống đất, vươn tay ôm Nam Cung hôn mê từ trên mặt đất lên, để đầu hắn dựa lên đùi mình, cũng chưa bế toàn bộ lên.
Làm xong một bước này, Thẩm tổng phẫn nộ quát: "Quản gia! Mau gọi đội chữa trị hàng đầu thế giới của Nam Cung gia đến ngay đây cho tôi! Nhanh lên!"
Quản gia vội vàng chạy đi, các tân khách hoảng loạn một đoàn giống như kiến mất đầu, lực chú ý của mọi người đều đặt lên người Đoàn tiểu thiếu gia phát bệnh, không ai chú ý tới Diệp Hi, đây chính là cơ hội tốt để chạy trốn.
Thân thể Diệp Hi hành động trước đại não, xoay người chạy như bay ra khỏi đám người, thế nhưng cậu lại đột ngột dừng chân, chần chờ quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Tu Lâm.
Hoa tử đằng vẫn không ngừng lay động trong gió, mặt cỏ xanh mơn mởn, hoa tươi vẫn tung bay trên không trung, bồ câu trắng còn đang bay lượn và khinh khí cầu vừa mới thả vẫn lửng lơ trên trời, trong không khí tràn ngập hương thơm đồ ăn và mùi nước hoa của khách khứa, thảm đỏ mềm mại dưới chân sấn lên giày, dưới cuối thảm đỏ là cha sứ vẫn đang trợn mắt há mồm đọc bài giảng thật dài...
Giống như giây đầu tiên Diệp Hi nhìn thấy đại sảnh hôn lễ này, trong đầu nhớ tới niềm hân hoan vui sướng ấy, vài phút trước kia cậu còn dắt tay Thẩm Tu Lâm bước trên thảm đỏ, dưới vòm hoa hình trái tim, giờ phút ấy cả người cứ như đang bồng bềnh trên mây. Lại chỉ trong chớp mắt, Diệp Hi trông thấy Thẩm Tu Lâm quỳ một gối dưới đất, ôm người khác, dáng người thanh dật của hắn không biết vì sao lại trùng điệp biến thành dáng vẻ hắn ngồi xổm phủng nước bên bờ biển lộng lẫy như mộng cảnh...
Trong khoảnh khắc, thảm đỏ phảng phất như hóa thành tảo phát sáng dưới hải dương.
Mà cùng lúc đó, Thẩm Tu Lâm cũng trùng hợp giương mắt nhìn qua đây, hắn đang muốn nhìn xem Diệp Hi có thành công chạy trốn hay không. Nhưng không ngờ lại phát hiện ra Diệp Hi vẫn chưa chạy, mà còn ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn hắn ôm một tên nam phụ không quan trọng, hốc mắt phiếm hồng như sắp khóc, nhưng lại không phải là vẻ tức giận hay là đáng thương, mà là có lời muốn nói, như đã tỉnh ngộ.
Dáng vẻ đột nhiên suy nghĩ ra điều gì đó.
Thẩm Tu Lâm nghi hoặc nhướng mày với Diệp Hi, nét mặt ấy thật là anh tuấn.
"Cái đó... Thẩm Tu Lâm." - Diệp Hi gãi đầu, giọng nói cậu rất nhẹ, khoảng cách cả hai người lại không ngắn, xung quanh loạn thành một đoàn, theo lý thuyết, dù có gào thét khản giọng cũng chưa chắc đã nghe rõ, nhưng Thẩm Tu Lâm lại nghe được.
Diệp Hi ngại ngùng cúi đầu cọ cọ chóp mũi, tốc độ nói rất nhanh, nói xong lại ngượng ngùng cười một cái, lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề, ngây Thẩm thẹn thùng, giống như nam sinh cao trung mới lâm vào mối tình đầu.
Diệp Hi nói chính là: "Em phát hiện ra, em rất thích anh, khí tiết tuổi già khó giữ, cong rồi."
Rõ ràng lọt vào tai.
Thẩm Tu Lâm mở to hai mắt, con ngươi phản chiếu duy nhất bóng hình Diệp Hi đang cất bước chạy về phía này.