Thanh Long sứ giả dẫn đường liền thuận tiện một mạch tiến vào bên. Bên trong lính canh hay gia nô cũng không có ai dám ý kiến hay chặn lại hỏi đường gì. Biệt phủ mặc dù lớn nhưng chỉ tốn vài phút đi bộ đã đến được phòng chính. Bình thường một biệt phủ thường sẽ chỉ có lính canh các cổng và gia nô đi trong biệt phủ nhưng mà biệt phủ của vị này lại khác biệt. Canh phòng trong biệt phủ này cực kỳ nghiêm ngặt, có cả đoàn binh đi lại canh phòng. Mà trước cửa phòng chính cũng đứng lấy hai vị canh phòng.
Hai vị này một người như một tảng đá bất động, ánh mắt nhìn xa xăm không rõ ý nghĩ. Một người lại khác biệt hoàn toàn, toàn thân tỏa ra mạnh mẽ võ ý, cả người như một tòa núi lửa chỉ cần chạm là múc.
Hai người này nhìn đến Thanh Long sứ giả mí mắt một nhảy, nhìn đến Tiểu Vân càng là cẩn trọng quan sát hơn bao giờ hết. Người mà tên Thanh Long sứ giả liên tục khen ngợi không ngờ lại là người trẻ tuổi bậc này a. Đây nào có phải cao nhân đắc đạo hay tu tiên đại lão gì ? Nhìn tướng mạo cũng chỉ hơn người xuất chúng, khí chất cũng hơn người một chút mà thôi.
Nhưng mà hai người cũng không dám cản bước liền mở cửa để Thanh Long sứ giả tiến vào bên trong. Bên trong phòng chính là một không gian cực kỳ rộng lớn, từ cửa bước vào đã là một căn phòng rộng rãi nhưng mà không chỉ có một căn phòng mà còn một căn phòng phía sau nữa. Căn phòng trước liền là để đồ trang trí đơn giản, căn phòng phía sau mới là nơi uống trà tiếp khách.
Giữa hai căn phòng liền thông nhau qua một cánh cửa. Thanh Long sứ giả tiến đến vị bên trong kia cũng đã biết. Mặc dù cánh cửa được thả xuống rèm bằng gỗ nhưng mà vị bên trong như nhìn xuyên thấu toàn bộ. Nhìn Thanh Long sứ giả bước vào vị này còn bình tĩnh như không nhưng mà nhìn đến Tiểu Vân bước vào tâm cảnh của vị này lại dậy sóng. Đã bao nhiêu năm rồi a, tâm cảnh trước nay luôn tĩnh như nước bây giờ lại dậy sóng.
Nhìn đến Tiểu Vân chỉ tùy ý bước đi nhưng vị kia lại không thể kìm lại tâm cảnh của mình. Những người ở dưới hắn cảnh giới còn quá nhỏ bé không nhận ra được nhưng mà hắn liền khác biệt. Hắn đã là một tầng khác của Thiên Linh Giới nhìn đến vị kia liền biết được a. Người này mặc dù bước đi nhẹ nhàng nhưng mỗi bước đi lại tràn ngập đạo vận. Đây là cảnh giới cấp bậc nào a ?
Hắn mặc dù đã chạm đến Ngộ đạo cảnh nhưng cũng không thể làm đến như thế. Nhưng vị này lại khác biệt, mỗi động tác, mỗi bước chân đều chứa tràn ngập đạo vận cả.
Thanh Long sứ giả chủ nhân không kìm được liền lập tức từ bàn uống trà căn phòng bên trong đứng dậy bước ra căn phòng bên ngoài. Vị này vừa đứng dậy liền làm Chu Tước sứ giả đang đứng ở cánh cửa giữa hai căn phòng cũng giật mình không kém vội vàng kéo bức rèm mở đường.
“Người tới còn không phải thiếu niên Đại Nam Hoàng Triều kia sao ? Một thiếu niên của Đại Nam Hoàng Triều sao lại để chủ nhân đứng dậy ra đón được ?”
Chu Tước sứ giả còn chưa kịp giải đáp suy nghĩ liền đã thấy chủ nhân của mình nhẹ nhàng nói : “Khách quý đến thứ cho ta không thể đón từ xa.”
“Đây lại là cái tình huống gì ?”
Chủ nhân của nàng gọi một thiếu niên là khách quý. Nhìn bề ngoài thiếu niên cũng chỉ hơn người khác một chút mà thôi, chẳng lẽ người này có lai lịch đằng sau ? Nhưng mà có lai lịch bậc nào sao lại có thể ở Đại Nam Hoàng Triều được a ?
“Tần lão không cần phải như thế khách khí. Lần này ta đến đây cũng là vì nghe nói Tần lão kì nghệ, còn phải làm phiền Tần lão đây.”
“Tần lão ?” Chu Tước nghe tới hai từ này còn như không tin vào tai mình. Chủ nhân của nàng đúng là họ Tần nhưng mà cách gọi như thế nào đến phiên thiếu niên này có thể gọi được a. Những người có thể gọi chủ nhân của nàng như thế trước nay chưa từng có một ai cả.
“Không phiền, không phiền, Trần công tử tiến vào trong trước a.” Tần Hoàng cười cười đi trước dẫn Tiểu Vân vào bên trong.
Tiểu Vân hắn cũng theo bước chân Tần Hoàng tiến vào bên trong. Thanh Long sứ giả cũng không có đãi ngộ như thế liền ở trước cánh cửa cùng Chu Tước sứ giả đứng. Thanh Long sứ giả đứng đây nhìn đến gương mặt Chu Tước sử giả không khỏi cười trong lòng.
“Cả ba người, đúng vậy Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ…đều không một ai tin hắn cả. Không một ai tin ở Thăng Tiên đỉnh của Đại Nam Hoàng Triều có thể sinh ra một cao nhân ẩn thế…giờ thì sao… ”
Nhìn lại bây giờ a, tự thân chủ nhân phải ra nghênh đón. Mà chủ nhân gọi vị này là gì ? Trần công tử a ? Tuổi tác của chủ nhân cùng Tiểu Vân cách biệt bao nhiêu lớn a, nếu như gọi cũng liền xưng hô tiểu bối tiền bối a. Nhưng mà không thể, chủ nhân lại gọi Trần công tử, chỉ dựa vào cách gọi này đã nói lên toàn bộ rồi a.
Ban đầu ba người còn đều không tin hắn cho rằng hắn là một kẻ ngốc. Nhưng giờ thì Trần công tử đã đến kết quả đẹp mặt sớm cũng sẽ có mà thôi.
Chu Tước sứ giả vẫn còn như không tin vào mắt và tai vừa chứng kiến những thứ gì. Ánh mắt nhìn vào bên trong còn khó tin là thật. Vị kia thế mà đang cùng với chủ nhân của nàng ngồi đối diện a. Ngồi ở vị trí đó phải bậc nào tu vi ? Phải có bậc nào năng lực mới có thể ngồi a. Thế nhưng thiếu niên kia thật sự đang ngồi mà còn cùng với chủ nhân của nàng ngồi uống trà a.
“Sớm nghe Phong Lạc Vũ nói ở Đại Nam Hoàng Triều xuất hiện một người trẻ tuổi xuất chúng, kì nghệ cũng cấp bậc tông sư. Ta ban đầu còn có chút không tin tưởng nhưng giờ gặp mặt liền đã thấy hoàn toàn nói đúng rồi a. ” Tần Hoàng ngồi đối diện Tiểu Vân cười mà như không phải cười nói.
Chính hắn ban đầu cũng không có tin tưởng một thế lực mới phi thăng sẽ xuất hiện được cao nhân nhưng mà khi chứng kiến vị này thì hắn suy nghĩ đã hoàn toàn khác. Đại Nam Hoàng Triều thật xuất hiện cao nhân a. Đến bây giờ hắn cũng đã lí giải được vì sao Đại Nam Hoàng Triều lại ra được khí vận kim long. Có vị này tọa trấn có khí vận kim long cũng không phải chuyện gì lạ a.
“Tần lão quá khen, ta chỉ hiểu biết một chút kì nghệ mà thôi.”
“Quá khen hay không liền thử là biết a.” Tần Hoàng mỉm cười chỉ sang bên cạnh bàn cờ đã xếp sẵn. Bàn cờ này cũng không hề đơn giản chút nào, toàn bộ nguyên liệu đều thuộc hàng thượng đằng. Cảnh giới nếu ở dưới Hợp Thể cảnh đến quân cờ chắc chắn cũng sẽ không nhấc nổi. Mà nếu cảnh giới tinh thần và thần hồn không đủ chỉ mới chơi một ván cờ chắc chắn đã không trụ nổi.
Tần Hoàng ban đầu lựa chọn bàn cờ này vốn là để thử xem thiếu niên Phong Lạc Vũ nói có thật xuất chúng hay không nhưng mà chỉ nhìn bước đi hắn đã có đáp án. Bàn cờ này đối với vị này ngược lại chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Tiểu Vân hắn nhìn sang bàn cờ bên cạnh, nước trà cũng đã có. Vị Tần lão này cũng thật là nóng vội a. Hắn vừa mới đến nơi đã liền muốn tỉ thí một hai rồi. Còn chưa cho hắn có thời gian nghỉ ngơi chút nào đây. Nhưng mà cũng không sao a, về chuyện chơi cờ hắn liền có thể tiếp được.
“Đã Tần lão chuẩn bị sẵn liền chơi thôi a.” Tiểu Vân hắn nhẹ đáp sau đó liền kéo lấy bàn cờ về đúng chỗ bắt đầu cùng Tần lão thử một hai.
“Trần công tử, người trẻ tuổi liền đi trước a.” Tần Hoàng hắn cũng không vội một hai bước đi trước liền nhường thử. Dù sao nhìn thử vị này nhấc lên quân cờ cũng sẽ ra được một hai thứ a.
Tiểu Vân hắn cũng không khách khí mà đồng ý. Tay cầm lấy quân cờ bắt đầu hạ xuống. Một động tác cực kỳ quen thuộc nhưng mà rơi vào mắt Tần lão lúc bấy giờ lại khác biệt. Chỉ đơn giản là nhấc quân cờ lên và hạ xuống nhưng mà rơi vào mắt Tần lão lại không khác gì đang sụp đổ.
Tần Hoàng hắn không biết vì sao mình bây giờ lại cảm giác thật nhỏ bé. Cảm giác như chính mình sắp bị quân cờ kia đè nén, chỉ cần hạ xuống cũng đủ để đè chết hắn. Cái cảm giác nhỏ bé này đã bao lâu nay hắn chưa cảm nhận thấy rồi a.
Tiểu Vân vừa hạ xuống một nước cờ mà Tần lão đối diện đã lấy tấm khăn lau mồ hôi. Vị trước mặt hắn này là Thần nhân a. Hắn con mắt nhìn còn quá đơn giản, nhìn thấy vị này toát ra đạo vận đã là gì. Vị này ban nãy ra một đường kia mới thật sự đáng sợ. Vị này so với hắn tưởng tượng còn đáng sợ nhiều lắm. Ban đầu hắn còn tưởng cảnh giới có thể hơn hắn một chút nhưng giờ thì sai rồi, hắn thật sai rồi a. Vị này không cùng Thiên Linh Giới một cấp bậc. Tồn tại của vị này đã là một thứ không thể giải thích nổi. Dù không biết vì sao Thiên Linh Giới lại xuất hiện nhân vật bậc này nhưng có thể cùng vị này quen biết, cuộc đời đã không có hối hận rồi a. Sau này nếu hắn có thể kể cho con cháu, hắn cùng tiên nhân ngồi đánh cờ…nghĩ đến Tần Hoàng hắn đã mỹ mãn rồi.