Tiểu Vân cùng với Thiên Anh vừa rời đến nơi an toàn hạ xuống. Vốn dĩ khi rơi khỏi nguy hiểm người ta sẽ phải cảm ơn lấy ân nhân cứu mình nhưng mà Thiên Anh nàng chỉ nhìn Tiểu Vân với ánh mắt có chút ngạc nhiên. Miệng có chút ngập ngừng nói : “Cảm ơn, nhưng ta phải quay lại, phụ mẫu ta vẫn còn ở đó.”
Thiên Anh nàng dứt lời cả thân hình nhỏ bé liền nhảy xuống khỏi Tiểu Vân cánh tay bước chân cực kỳ dứt khoát hướng tới nơi khói đen đang bốc lên đi tới.
“Không cần quay lại đâu, ngươi phụ mẫu đều tại.” Tiểu Vân dứt lời liền từ không gian hệ thống đưa ra ba người. Lần này đưa ra Tiểu Vân hắn còn không quên mang lấy mỗi người một chiếc khăn trắng quấn toàn thân chỉ để hở lấy gương mặt.
Thiên Anh nước mắt vốn vừa dừng rơi nhưng khi nhìn đến lại không thể kìm được nước mắt. Nàng bước chân vừa bước đi cứng rắn nhưng giờ lại mềm nhũn không tự chủ mà quỳ xuống. Nàng phụ mẫu thật bị tên ác tặc kia giết chết rồi a.
Tiểu Vân hắn nhìn đến khung cảnh này cũng chỉ rơi vào im lặng. Bây giờ nàng đau buồn cũng là chuyện đương nhiên rồi a, hắn cũng không có cách nào cả. Có lẽ phải để nàng tự vượt qua đoạn thời gian này thôi a.
Bên này Tiểu Vân vừa cứu Thiên Anh ra thì bên trong ngọn lửa lại đột nhiên xuất hiện một người. Người này vốn dĩ mới là người sẽ đến cứu lấy Thiên Anh nhưng mà vì Tiểu Vân hắn xuất hiện ra một cái biến cố liền khiến tâm cảnh rẽ ra một lối khác.
Thiên Anh thời gian đau buồn cũng không kéo dài. Nàng ngồi thẫn thờ bên phụ mẫu thi thể ba tiếng đồng hồ sau đó liền ánh mắt chuyển đến Tiểu Vân. Tiểu Vân hắn cũng cực kỳ kiên nhẫn ngồi đây chờ nàng. Khi ánh mắt Thiên Anh nhìn đến Tiểu Vân hắn cũng nhìn lại nàng. Thiên Anh mặc dù mới chỉ lên ba nhưng ánh mắt bây giờ đã cực kỳ kiên định.
“Ân nhân, người cùng Thiên Anh đưa phụ mẫu xuống a.” Thiên Anh ý liền chính là muốn Tiểu Vân phụ nàng một tay chôn xuống nàng phụ mẫu.
Tiểu Vân hắn liền gật đầu không chút suy nghĩ. Thiên Anh nàng đã nghĩ thông hắn liền phụ nàng một tay a. Lần này Tiểu Vân hắn cũng không sử dụng hệ thống mà tự tay mình đào lấy. Lấy hắn cảnh giới và sức mạnh đào tới ba huyệt mộ cũng không tính là mất công sức gì. Tiểu Vân hắn còn mua tới thêm ba chiếc quan tài cùng Thiên Anh chôn cất.
Thiên Anh nàng quỳ gối trước ba ngôi mộ rất lâu cũng chưa từng đúng lên. Thời gian bất giác trôi đi một ngày, với sức một tiểu nữ làm sao có thể như vậy trụ lâu. Thiên Anh nàng bất tỉnh lúc nào không hay. Đợi đến khi nàng tỉnh lại đã nằm trên giường rồi a.
Thiên Anh nàng nhìn lấy xung quanh liền thấy bóng dáng quen thuộc. Tiểu Vân hắn liền đang ngồi trên ghế nhìn lấy nàng chờ nàng tỉnh lại.
“Cảm ơn.” Thiên Anh giọng nữ yếu ớt vang lên. Tiểu Vân hắn chỉ mỉm cười, sau đó đứng dậy đỡ lấy nàng đưa lấy nàng một chén nước. Chén nước này cũng không phải bình thường đồ vật. Nó là nước tưới cây a, à không phải là sinh mệnh linh tuyền. Nếu không phải nhờ nó Thiên Anh cũng không tỉnh lại nhanh như vậy. Giờ Thiên Anh nàng tỉnh Tiểu Vân hắn liền đưa lấy nàng một chén uống.
Thiên Anh nàng cực kỳ ngoan ngoãn liền cấm lấy chén nước uống hết. Nàng bây giờ chỗ dựa không có, thân nhân đều không. Nàng bây giờ liền thấy Tiểu Vân là nàng chỗ dựa duy nhất. Nếu muộn hại nàng đã không cứu nàng ra, cùng nàng chôn cất, càng sẽ không chăm sóc như này. Đây cũng là lí do Thiên Anh uống nước không lấy một chút nghi ngờ.
Thân thể vốn đang suy nhược nhưng uống chén nước vào Thiên Anh nàng liền cảm thấy cả thân thể như có một nguồn năng lượng bất tận vừa chạy qua. Cả cơ thể liền như đang được sống lại một lần nữa vậy.
“Muốn báo thù sao ?” Chờ Thiên Anh uống hết chén nước Tiểu Vân hắn mới hỏi.
“Thiên Anh muốn.” Thiên Anh không chút do dự mà lập tức đáp.
Tiểu Vân hắn nghe vậy chỉ là mỉm cười chưa vội nói gì. Như có chỗ nghĩ nghĩ đôi chút Tiểu Vân hắn liền nói thêm : “Người vừa diệt đi ngươi gia tộc không phải hạng tầm thường, muốn báo thù được hắn bỏ ra thời gian, công sức hay cả máu tươi đều sẽ không ít.”
Thiên Anh nghe đến đây có chút lưỡng lự nhưng sau đó vẫn là kiên định gật đầu.
“Người kia mạnh lắm sao ? Hắn cùng ân nhân so thì sao ?”
“Hắn a cũng rất mạnh nhưng mà cùng ta so liền kém chút điểm. Nếu ta không tới trễ có lẽ gia đình ngươi không ra thảm cảnh như vậy.”
Thiên Anh nghe tới đây đôi mắt có chút buồn, nàng đôi mắt còn có chút ngấn lệ như sắp khóc đến nơi vậy. Nàng không trách vị này, vị này đang có ơn cứu nàng nàng liền cái gì trách a ? Có lẽ vị này không đến kịp cũng là do thiên ý đi.
“Ta không hạ sát hắn còn vì một lí do.”
Nghe đến đây Thiên Anh đôi mắt liền ngẩng lên nhìn Tiểu Vân chờ hắn nói tiếp.
“Chờ ngươi hoàn thành việc hạ sát hắn.”
“Ân nhân yên tâm. Ta Thiên Anh thù này không báo liền sống không yên ổn.” Thiên Anh nàng vừa dứt lời bên ngoài trời liền ầm vang tới một tiếng lôi điện như định xuống lời thề này vậy.
Tiểu Vân hắn cũng chỉ chờ Thiên Anh lời thề liền bắt đầu đưa nàng vào tu luyện. Thời gian bên ngoài tâm cảnh và bên trong tâm cảnh khác biệt. Một phút ngoài tâm cảnh liền là một tháng bên ngoài. Tương đương như thế một giờ liền là năm năm a.
Thời gian bên ngoài trôi đến năm giờ đồng hồ, Bạch Tiểu Y lúc này càng không khỏi không lo lắng. Nàng lo lắng chính là Tiểu Vân mệnh hệ. Tiểu Vân vượt qua được hắn tâm cảnh thời gian nhanh liền đã nói lên tất cả rồi a. Thế nhưng mà lần này tiến vào vị kia tâm cảnh lại khác biệt lớn a.
Thời gian đã trôi qua năm tiếng cũng chưa từng thấy hai người có chút cử động nào. Thậm chí đến hình nhân cử vào Thiên Anh thì Bạch Tiểu Y cũng đã sớm thu lại nhưng vẫn không thấy hai người thoát ra được. Chả nhẽ lần này thật xảy ra biến cố ? Vị này tiến vào tâm cảnh người khác liền không khống chế được mà bị diệt đi rồi ?
Nhưng mà suy nghĩ đó vừa dứt liền thấy Tiểu Vân hắn trở lại. Một đạo ánh sáng từ Thiên Anh bay thẳng đến Tiểu Vân sau đó thấy đôi mắt Tiểu Vân từ từ mở ra. Đôi mắt Tiểu Vân lúc này mở ra cũng là báo hiệu tâm cảnh của Thiên Anh đã kết thúc. Còn tâm cảnh kết thúc ở mức độ nào vẫn là một dấu hỏi chấm ?
“Công tử không sao a ?” Bạch Tiểu Y đứng bên cạnh liền lập tức buông lời hỏi thăm.
“Không sao, ta không việc gì.” Tiểu Vân hắn đưa tay ra hiệu sau đó ánh mắt nhìn đến Thiên Anh chờ nàng tỉnh lại.
Lần này tiến vào Thiên Anh tâm cảnh thế mà lại nhanh hơn dự kiến. Nào ngờ được Thiên Anh nàng chỉ mất gần hai mươi năm năm để đạt tới Đại Thừa gì. Sau đó lấy lực một mình oánh đến Lạc Thần Cốc rung động ba rơi. Nhưng mà lần đầu lại thấy bại vì có Ngộ Đạo cường giả ra tay. Đợi đến Thiên Anh lần sau trở lại liền san bằng cả một thế lực. San bằng thế lực nàng cũng không còn tu luyện tiếp tục liền trở về bên Tiểu Vân chung sống. Cũng là khi này tâm cảnh Thiên Anh liền đột nhiên chạm đến viên mãn trình độ.
Tiểu Vân hắn mặc dù có chút luyến tiếc nhưng mà vẫn lập tức dùng hệ thống đánh thức Thiên Anh cùng Thiên Anh ra ngoài. Tiểu Vân hắn thực lực hơn Thiên Anh bao nhiêu phần nên liền tỉnh lại trước. Ba giây sau, Thiên Anh nàng cũng dần dần tỉnh lại. Tỉnh lại lần này Thiên Anh đôi môi đỏ mọng liền nở lấy một nụ cười hạnh phúc.