Tà Thần Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi Không Bỏ

Chương 22: Viện Điều Dưỡng Bình An



Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

*********************

Ngoài hành lang vang lên tiếng mở cửa, hẳn là y tá trưởng kiểm tra phòng khác.

Chỉ chốc lát sau Quý Ngư nghe thấy tiếng bước chân đi đến cửa phòng mình, tới rồi.

Cậu cố gắng thả lỏng toàn thân, dưới tình huống nguy hiểm một người có ngủ hay không rất dễ phân biệt, người đã ngủ sẽ không tự giác biểu hiện sự căng thẳng ra ngoài.

Cậu nghe thấy âm thanh y tá trưởng mở cửa nhưng hồi lâu vẫn không nghe được tiếng bước chân, cô ta không vào sao?

Đột nhiên, một trận khí lạnh xộc lên, cậu cảm giác khúc xạ từ ánh trăng bên ngoài bị che khuất.

Có gì đó dí sát trước mặt cậu.

Tiếng hít thở của Quý Ngư vẫn đều đều như cũ, mày giãn ra, giống như thật sự đã ngủ.

Thứ trước mặt nghiêng nghiêng đầu, không phát hiện sơ hở nên lập tức dời đi.

Giằng co vài phút đồng hồ, lát sau cửa bị đóng lại, âm thanh dẫm giày cao gót dần dần đi xa.

Quý Ngư đợi thêm chốc lát mới mở mắt ra, thời điểm càng nguy hiểm cậu sẽ càng bình tĩnh.

.........

Đại sảnh livestream.

“Bà nó, tui sợ muốn rớt tim ra ngoài, mẻ y tá trưởng ghê vãi, nếu tui là Quý Ngư chắc bị mẻ vặt đầu xuống rồi.”

“Công nhận tố chất tâm lí tốt lắm luôn í, thêm cả màn quăng lửa đốt xác nữa, ảnh siêu ngầu.”

“Ha ha ha nghe cô nói như thế tôi cũng muốn tổ đội với cậu ta.”

“Xì, làm như dễ tổ đội lắm, giỏi thì tìm ra nó thử xem, những hiệp hội kia còn chưa bắt được nó đến tay nữa kìa.”

“Sở Ưng cũng thăm dò được một ít manh mối, tiếc là cả hắn và Quý Ngư không đụng độ cùng một tầng.”

“Mà nè, tụi mày không cảm thấy số 9 càng ngày càng thâm sâu khó lường sao, không phải gã là hộ lí à, tao đã đi điều tra tin tức rồi, hộ lí và người chơi hoàn toàn ở hai bên đối lập, hơn nữa từ trước đến giờ số 9 không hề xuất hiện trong phó bản Viện Điều Dưỡng Bình An.”



“Đúng đúng, khi nãy tui cảm thấy ổng đang giúp Bé Cá, chẳng lẽ tui ship CP nhiều quá nên đâm ra mụ mị đầu óc ta?”

“Ha ha ha biết đâu hộ lí số 9 coi trọng Quý Ngư thì sao, trông cậu ta xinh đẹp thế kia cơ mà?”

“Ê.....nghi lắm à nha.”

“Gì vậy mấy ba mấy má, đang trong game kinh dị chứ có phải game yêu đương công lược đâu, tôi cảm thấy nhất định có âm mưu ghê gớm đằng sau.”

Tề Ngôn Hòa đội mũ đỉnh nhọn màu vàng, mặc áo mưa màu vàng vẫn đứng sau cây cột, gã hứng thú nhìn Quý Ngư livestream cách đó không xa.

Đột nhiên, công năng truyền tin trên giao diện hệ thống hiện lên, Tề Ngôn Hoà giảm âm lượng, sau đó mới click nhận cuộc gọi.

Từ “Alo” còn chưa kịp nói ra miệng, đối diện đã hét lớn: “Tề Ngôn Hoà, kêu ông đi điều tra tin tức, thằng nhóc khốn kiếp nhà ông chạy đi đâu rồi!”

“Ai da, đừng nóng, tớ ở đại sảnh livestream thấy được một người rất thú vị, là hạt giống tốt đó.”

“Tôi không quan tâm, người ông coi trọng cái nết y chang ông thôi, hơn nữa công việc mời chào thành viên không phải do chúng ta phụ trách, ông mau cút về đây bớt quăng hết nhiệm vụ lên đầu tôi đi!” Đối phương nói xong lập tức thô bạo cắt đứt cuộc gọi.

Tề Ngôn Hoà nhìn cuộc trò chuyện bị cắt đứt bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Haiz, tính tình của Tiểu Thừa vẫn hung dữ như vậy.”

“Đành giao việc trông coi cho người khác thôi, nếu còn không chịu quay về cậu ta sẽ đi khiếu nại với hội trưởng mất.” Tề Ngôn Hoà tự nhủ nói thầm một lát liền rời đi.

.........

Phòng số 214.

Bởi vì tốn mất mấy tiếng đồng hồ để đi điều tra, Quý Ngư tranh thủ nửa đêm còn lại ngủ một giấc bù đắp năng lượng cho ngày mai.

Nhưng một giấc này Quý Ngư ngủ không an ổn, cậu mơ một giấc mơ vô cùng quỷ dị.

Trong mơ, cậu đứng trong bóng tối duỗi tay không thấy năm ngón, thẳng đến khi trước mắt truyền đến ánh sáng, cậu nhịn không được đi đến chỗ phát ra ánh sáng, nhưng sau đó cậu cảm thấy chân bị vướng, thứ kia dính nhớp ướt át, hơi thở lạnh lẽo nguy hiểm làm Quý Ngư nhịn không được run rẩy.

Cậu gắng sức rút chân ra, giãy giụa bước về phía có ánh sáng, thời điểm đến gần nơi đó cậu thở phào nhẹ nhõm, cho rằng thứ kia không hề quấn lên mình nữa.

Cậu nhìn ánh sáng trước mắt, vươn tay, cậu chạm vào cửa nhà của mình ở thế giới thực.

Quý Ngư kinh ngạc, chẳng lẽ cậu có thể về nhà?



Nhưng tiếp theo cậu cảm thấy không thích hợp, cậu vẫn còn ở thế giới trò chơi mà, phó bản cũng chưa kết thúc, trò chơi sẽ dễ thả cậu đi như vậy sao?

Sau khi suy nghĩ rõ ràng Quý Ngư buông tay đặt trên then cửa xuống, đột nhiên cánh cửa chậm rãi mở ra.

Phía sau không phải không gian cậu quen thuộc, mà là một nơi giống như phòng thí nghiệm, vách tường, trần nhà và sàn nhà đều màu trắng, bên trong đặt đủ loại thiết bị thí nghiệm.

Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt của Quý Ngư chính là vật thể rất lớn ở giữa phòng.

Vật thể ngâm trong chất lỏng màu xanh lục rất giống con người, nhưng thiếu khá nhiều bộ phận cơ thể, hết mất chân rồi đến mất cánh tay, ngay cả nơi chứa não cũng trống không, đầu bị cắt một nửa phơi bày toàn bộ ra ngoài.

Hơn nữa làn da tím đen, cao 3 mét, không có mặt, toàn thân cắm đầy ống.

Đây không phải người, đây là một con quái vật.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, “Các người làm việc kiểu gì vậy hả, thê mà để người khác vào đây, gọi cho người nọ để gã điều tra, nhất định phải tìm được con chuột nhắt kia!”

Âm thanh càng ngày càng gần, nhưng phòng thí nghiệm không có chỗ trốn, cửa cũng biến mất.

Bất chợt một bàn tay thò ra nắm áo cậu, một tay khác che đôi mắt, kéo cậu về phía sau.

Trước mắt Quý Ngư tối thui, cảm giác bản thân như đang rơi vào vực sâu, cậu cảm thấy bàn tay lạnh băng kia khá quen thuộc.

Không biết qua bao lâu, đôi tay kia biến mất, trước mắt vẫn một mảnh tối đen như cũ, cậu bị chất lỏng kì lạ gắt gao bọc lấy, lạnh băng sền sệt giống như bùn, khiến cậu không thể tránh thoát.

Giãy giụa chốc lát bắt đầu trở nên mệt mỏi, Quý Ngư từ bỏ chống cự, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, cậu loáng thoáng nghe thấy có người hát ru bên tai, cảm xúc được trấn an, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

“Quý tiên sinh, Quý tiên sinh……” Có người đang cậu.

Quý Ngư giật mình mở to mắt, phát hiện số 9 đang gọi mình, bên ngoài trời đã sáng, ánh nắng chiếu rọi vào phòng, phủ lên người cậu làm làn da như phát sáng.

Số 9 đứng ở mép giường nơi mặt trời không chiếu đến, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm bộ dạng ngơ ngác mới vừa tỉnh ngủ của Quý Ngư, trong cơ thể hắn có vô số thanh âm kêu gào.

Hắn hơi cúi người, cười nói: “Đã tới lúc rời giường rồi, ngủ nhiều quá không tốt cho cơ thể đâu.”

Tính cảnh giác của cậu từ khi nào trở nên thấp như vậy, 2:00 y tá trưởng chắc hẳn đã đến kiểm tra phòng thêm lần nữa, mà cậu lại vô tri vô giác quất một hơi đến sáng.

Ngày thường có ngủ như chết thế đâu, chất lượng giấc ngủ luôn không tốt, một chút động tĩnh cũng bị đánh thức, có vẻ như thân thể bắt đầu xảy ra vấn đề rồi.

*************

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv