"Hạ Miên sao...." Khi hỏi thăm giáo viên chủ nhiệm lớp của Hạ Miên, vị giáo viên ngoài ngũ tuần tháo xuống mắt kính viễn, chau mày suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Một đứa trẻ ngoan, thành tích học tập không tồi, sinh hoạt cá nhân tương đối đơn giản, lại thành thật, thủ tín, nhiệt tình giúp đỡ mọi người cũng như tham gia các phong trào...."
Vị lão sư này không biết có phải vì viết quá nhiều lời nhận xét vào sổ liên lạc cuối kỳ của học sinh hay không mà khiến cho người nghe cảm giác khuôn sáo nào đó, không có điểm gì đặc biệt.
Tống Dư Hàng cầm viết ghi chép: "Ngài có nghe gì về gia đình cô ấy không?"
"Có một chút, nghe nói gia cảnh nàng không tốt, rất nhiều lần mời người nhà của nàng đến dự họp phụ huynh nhưng đều không thấy mặt, lần cuối cùng mời hợp thì chính là Dì của nàng tham dự, lần gần nhất bà ấy biểu đạt ý kiến với nhà trường là muốn cho Hạ Miên thôi học, kỳ thi Đại học lại sắp tới, chúng tôi khuyên cũng khuyên, đều vô dụng."
Cô ngước mắt thoáng nhìn qua vị nam lão sư: "Vậy cuối cùng từ bỏ sao?"
"Dì nàng muốn vậy, nhưng tính cách của người trẻ tuổi quật cường, nói thế nào cũng muốn tiếp tục học, còn nói học phí cùng chi phí học Đại học nàng sẽ tự mình tìm cách."
"Sau đó thì sao?"
Trên gương mặt vị nam lão sư hiện lên chút kinh hách: "Sao đó chúng tôi không biết?"
"Chuyện đó xảy ra cách đây bao lâu?"
"Ba tháng trước."
"Cô ấy có thân thiết với bạn học nào không?"
"Cô ấy không thích nói chuyện, khả năng vì tự ti...."
Tống Dư Hàng gật đầu đã hiểu: "Phiền Ngài đưa tôi đến lớp của nàng một chuyến."
"Được, mời theo tôi, bên này."
Trường học không lớn, tổng ba tầng, cấp bậc được sắp xếp từ cao xuống, mỗi cấp có năm lớp, mỗi phòng học đều chật kín bàn ghế, bày trí đến sát rạt chân tường.
Chủ nhiệm lớp đưa cô lên lầu III, đẩy ra gian phòng học thứ 5, hiện tại là giờ tan học, cô xuất hiện khiến cả lớp một trận nháo nhào.
"Cảnh sát, là cảnh sát đó, Hạ Miên chết thật rồi sao?"
"Nghe nói chết rất thảm, trên tin tức đều đăng cả rồi, các cậu còn chưa thấy sao?"
"Ách, ở cái nhà như vậy, gặp mình mình cũng tự sát."
....
Tống Dư Hàng sắc mặt đạm mạc đi tới bàn học mà vị giáo viên chỉ dẫn, rất nhiều sách đặt trên đó, cô tuỳ ý chọn một quyển lật xem, có sách giáo khoa, sách bài tập, nàng tựa hồ rất thích vẽ tranh, hầu hết mỗi quyển đều có hình vẽ.
Tống Dư Hàng lật thêm mấy quyển, hình vẽ xuất hiện nhiều nhất là cá voi, cá heo cùng động vật biển.
Chắc nàng đặc biệt yêu thích biển, lại chưa bao giờ nghe người nhà nàng nhắc tới.
Tống Dư Hàng lấy điện thoại, chụp lại mấy hình ảnh di hoạ.
•
"Tống đội trở về rồi sao?" Mới sáng tinh mơ, Lâm Yêm vừa vào văn phòng liền tạo một trận kinh ngạc.
Trương Kim Hải nâng tách trà vừa vặn muốn trở lại văn phòng, nhìn nàng một chút, hơi do dự: "Lâm Yêm không có việc gì đi? Ngày hôm qua đột nhiên ngất xỉu trông có vẻ rất nghiêm trọng, Tống đội bị doạ đến mặt mài trắng bệch, một đường ôm cô chạy tới bệnh viện, công việc quan trọng nhưng sức khoẻ vẫn quan trọng hơn a."
--- Bị doạ đến mặt mài trắng bệch, còn ôm mình chạy đến bệnh viện?
Nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện mà Tống Dư Hàng sẽ làm nha.
Lâm Yêm ngẩn ra một chút sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Không có việc gì?"
Tức thì có đồng sự lên tiếng: "Tống đội đến nhà của nạn nhân Hạ Miên còn chưa trở về."
Lâm Yêm tay cầm áo khoác, mũi chân xoay một vòng rẽ hướng phòng thí nghiệm: "Được rồi, tôi đi xem kết quả đối chiếu DNA thế nào."
Kỹ thuật viên đã scan kết quả xét nghiệm DNA vào kho dữ liệu, kết quả không có tư liệu.
Lâm Yêm xoa nhẹ hàng lông mày, vốn dĩ cho rằng sẽ có manh mối, kết quả lại bị chặt đứt.
Trợ lý bên cạnh muốn nói lại thôi: "Thứ tôi nói thẳng, Pháp y Lâm, cho dù nạn nhân bởi vì mang thai ngoài ý muốn nảy sinh ý định tự sát cũng chỉ có thể là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết, hơn nữa, nếu bị cưỡng bách nhiều lắm cũng chỉ thụ án 3 - 4 năm, nếu không phải vậy thì thật sự...."
"Hết cách." Mấy chữ còn chưa buột miệng nói ra, Lâm Yêm đã lạnh lùng đưa mắt nhìn sang, nàng cùng Tống Dư Hàng không giống nhau, vẫn luôn là chút dáng vẻ bất cần không để tâm, nhưng lại pha lẫn sự sắc bén đến doạ người.
Kỹ thuật viên bị ánh mắt nàng đâm xuyên không nói nên lời, Lâm Yêm môi mỏng mím lại, thốt ra lời nói châm biếm đến cực hạn.
"Cậu có biết tại sao tỷ lệ phá án ở Giang Thành luôn không đạt thứ hạng cao so với cả nước không? Chính là bởi vì có mấy loại người cảnh - kiểm - pháp như các người ở trong đội, một cô gái mười lăm tuổi chết thảm như vậy không truy cứu nguyên nhân, đưa nghi phạm đối mặt với công lý mà cả ngày chỉ biết nghĩ theo chiều hướng nhẹ nhàng nhất mà hành xử, người nộp thuế như thế nào lại đi nuôi mấy loại người so với heo chó cũng không bằng."
Kỹ thuật viên mặt đỏ lựng nhích sang một bên: "Tôi.... tôi chỉ nói sự thật, chị làm sao, làm sao lại công kích chung như vậy?"
"Tôi thích thế thì làm sao? Khó chịu à?" Lâm Yêm nhìn hắn siết chặt nắm tay, tức nghẹn họng, cười đến sảng khoái.
"Khó chịu thì tốt, hoặc có năng lực tống khứ tôi ra khỏi vị trí này hoặc là chính mình từ chức đi."
Lâm Yêm nhẹ vỗ vai hắn, tiến một bước nhẹ giọng nói, không đợi hắn khôi phục thần trí đã rời đi.
Nàng trở lại văn phòng cởi áo khoác chế phục treo trên giá áo, thay một bộ thường phục, kéo ra ngăn tủ mang theo cây roi sắt, đổ hai viên kẹo cao su vào lòng bàn tay, một hơi bỏ vào trong miệng nhai, cuối cùng thong thả ung dung rời khỏi cửa lớn Cảnh Cục.
•
Xe sang chạy ra tới đầu cổng, lại bị cọ quẹt vào hai vách tường phát ra tiếng rít chát chúa, nàng đánh tay lái, nhìn hông xe thông qua kính chiếu hậu mà đau lòng muốn rớt nước mắt.
Chết tiệt, từ lúc vào làm ở Thị Cục, nàng đã không còn nhận hoa hồng uỷ thác khám nghiệm, thu nhập tuột dốc không phanh, chỉ có thể dựa vào tiền lời cổ phiếu sống qua ngày, đây là chiếc xe mà nàng vừa tậu không lâu.
Sau khi rời khỏi cổng nàng lại đánh tay lái dạo vòng Thành Tây, phát hiện bãi đỗ xe bên cạnh toà cao ốc Green vẫn chưa hoàn tất, con đường lồi lõm, xe gầm thấp không cách nào đi vào.
Lâm Yêm đỗ xe ở bên ngoài, sờ sờ, roi sắt vẫn còn vắt bên hông, nàng đẩy cửa bước xuống đi bộ.
"Xin chào, cô từng gặp qua cô gái trong ảnh không?"
"Không, chưa gặp qua bao giờ."
"Cảm ơn."
Tống Dư Hàng thu hồi ảnh chụp, nhìn bản đồ, đi đến một cửa hàng gần đó.
Thành Tây nhiều ngõ nhiều lối, ẩn tàng rất nhiều địa điểm massage mở cửa đến đêm muộn, phòng trà, Bar, quán nướng, những chỗ này rất có thể đã từng nhìn thấy nạn nhân lúc còn sống.
Từ các con hẻm nhỏ ở Thành tây đến toà cao ốc chỉ cách hai con đường, một con đường thẳng khoảng chừng 1,5km, một con đường khác lại quẹo qua rất nhiều lối mòn, khoảng cách không sai biệt lắm ven đường còn có mấy con kênh, phong cảnh cũng không tồi, vào ngày nghỉ, thường có nhiều nhiếp ảnh gia nghiệp dư đến chụp ảnh.
Một người trong lòng chỉ suy nghĩ đến chuyện tự sát chắc sẽ không còn tâm trang nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, Tống Dư Hàng mũi chân vừa chuyển, rẽ qua một con đường khác.
"Gặp qua người này sao?" Lâm Yêm đưa ảnh chụp đến trước mặt một người vô gia cư đang ngồi trên đất ngậm điếu thuốc.
Một cổ hương thơm thanh mát ập vào mũi, người nọ ngẩng đầu liếc nhìn nàng, mắt tức thì sáng quắc, lộ rõ sự ham muốn đáng kinh tởm.
Hắn thật lâu chưa từng chạm qua nữ nhân.
Kẻ lang bạt liếm môi, đưa tay tựa hồ như cầm bức ảnh nhưng cố tình hướng về cổ tay nàng, không thấy rõ nàng đã làm như thế nào, chỉ biết roi sắt đã dí sát vào yết hầu của gã.
"Nói chuyện được rồi, động tay động chân làm gì?"
Lâm Yêm trầm hạ ánh mắt, loé lên tia sát ý.
Nam nhân còn muốn nói thêm gì, nàng đã xuất thủ một gậy quét qua, nhắm thẳng yết hầu của gã, kẻ lưu lạc mông xổng xoài trên đất, đau đớn muốn thốt tiếng rầm rú lại không thốt ra được.
"A....a....." Kẻ lưu lạc quỳ trên đất ôm chặt yết hầu, một tay phí công vô sức hướng nàng vang xin, cực kỳ thống khổ.
Lâm Yêm vung chân đá hắn một cái: "Không muốn nói thì im miệng."
Một cô bé đang nhặt ve chai đứng cách đấy không xa nhìn thấy cảnh tượng sợ đến xanh mặt, không ngừng lui về sau.
Lâm Yêm ánh mắt lạnh lùng đi đến chỗ cô bé, cảm giác được xúc cảm giống như bị mảnh thú truy đuổi khiến đứa nhỏ chạy trối chết.
Lâm Yêm thu lại roi sắt, nhấc chân đuổi theo.
Tốc độ của nàng không nhanh không chậm, bởi vì nàng biết phía trước là đừng cùng.
Tiểu cô nương cõng cái sọt trên lưng, bên trong chứa một ít chai nhựa, ngước mắt nhìn bức tường cao 2 mét trước mặt cô hồ muốn khóc ré lên.
Tiếng bước chân ở sau lưng dần tiến lại.
Tiểu cô nương xoay người, được cái bóng của Lâm Yêm bao phủ, sắc mặt trắng bệch, lại lùi về sau, lúc cổ mùi hương thanh mát xộc vào mũi, đứa nhỏ gắt gao nhắm mắt, dùng tay ngăn trước mặt mình: "Đừng đánh, đừng đánh.... em đã gặp chị ấy...."
Nàng buột miệt thở cười, đưa tay phủi vài cánh hoa vương trên tóc đứa nhỏ.
Tiểu cô nương nhìn thấy nàng nâng lòng bàn tay lên thổi cánh hoa rơi xuống đất, tư thái đó, gương mặt xinh đẹp đó, đều đẹp hơn hết thảy những người nó từng thấy trên TV.
Cô gái nhỏ nhất thời mê mẩn, cho đến khi giọng nói của Lâm Yêm vang lên: "Em nói đã từng gặp qua cô ấy, là lúc nào?"
Đứa nhỏ lúc này mới miễn cưỡng cố lấy lại bình tĩnh, đón nhận tầm mắt nàng, lại phát hiện đôi mắt nàng như ẩn chứa tinh vực, giống như không quá nghiêm túc, môi cứ mỉm cười, như muốn câu dẫn người ta.
Nó nhìn thế nào cũng thấy không đúng, đành phải cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân lộ ra dưới đôi giày vải rách rưới, có chút co rút bất an dịch người vào sát vách tường, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.
"Thấy..... đã gặp qua.... em hay cùng chị ấy nhặt ve chai."
Lâm Yêm đứng thẳng người: "Xảy ra khi nào?"
"Ba tháng trước, chị ấy mỗi ngày lúc 4h sáng đều đến mấy con hẻm nhặt mấy cái chai, đến 6h thì kết thúc."
"Mỗi ngày đều đến?"
Nữ hài sợ nàng không tin, dùng sức gật đầu: "Mỗi ngày đều đến, có hôm trời mưa rất lớn, em đã sắp sửa về nhà nhưng chị ấy vẫn ở lại."
"Hôm 31 tháng O5, em có gặp cô ấy không?"
Nữ hài nhìn bức ảnh chụp chắc chắn lắc đầu: "Không có, lâu rồi em không thấy chị ấy tới."
"Chính xác là không tới từ lúc nào?"
"Hai tháng trước."
"Em rất thân với cô ấy sao?"
Nữ hài phỏng chừng đã hay tin Hạ Miên đã chết, dù sao thì khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đồn đãi, giờ lại không biết thân phận nàng là gì, vừa rồi còn chứng kiến cảnh tượng đánh người kia nữa, đứa nhỏ nào dám nói dối, biết gì liền nói tất.
"Không.... không thân.... chị ấy thường không thích nói chuyện.... chúng em cũng chỉ ngẫu nhiên chào hỏi nhau vậy thôi...."
"Thường nói những chuyện gì?"
"Nói xem nơi nào có nhiều chai nhựa để nhặt...." Đứng trước một nữ nhân sạch sẽ như nàng, đứa nhỏ khó tránh khỏi xấu hổ, tay nắm tay, đầu ngón chân luống cuống, muốn thu lại ngón chân bị hở ra ngoài.
"Rồi nơi nào thu mua phế liệu giá cao hơn một chút...."
Đứa nhỏ kỳ thực cũng có nét thanh tú, nhưng vì bươn trải mà làn da trở nên thô ráp, sạm đen, quần áo trên người lại dính đầy bụi bẩn, vừa nhìn thấy liền biết mặc đồ bỏ đi của người khác.
Lâm Yêm gật đầu, biết có hỏi cũng tra không được gì, nàng liền tránh sang một bên: "Cảm ơn."
Nữ hài cõng sọt trộm liếc mắt nhìn nàng, nhìn thấy được sự nhất phái thanh minh, không giống như vẻ sắc bén cùng thương hại vừa rồi, cứ như đang đi trên đường gặp phải một người xa lạ, hoàn toàn tổn thương lòng tự ái của một đứa nhỏ.
Nó cũng nhẹ nhàng gật đầu, vòng qua người nàng rời đi, vừa lúc lướt qua chợt cảm giác cái sọt trên lưng như vừa được bỏ vào thứ gì đó nặng nặng.
Nhưng lại không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.
Chờ đến khi ra đầu hẻm, lúc tháo sọt xuống lấy nước uống thì phát hiện bên trong có thêm một xấp tiền lớn.
•
Tống Dư Hàng ngước mắt nhìn cửa hiệu chữa trật khớp ở cuối phố, cánh cửa rộng mở, nhưng bên trong không có ai, cô bước vào gõ cửa bàn làm việc.
"Có ai không?"
Một phụ nhân trung niên ăn mặc rực rỡ từ buồng trong bước ra, vừa nhìn thấy cô hai mắt lập tức sáng quắc.
"Nha, muốn trị khớp chân hay massage, massage thì có ưu đãi."
Còn trưng ra cái bản mặt lấm lét mời gọi.
Tống Dư Hàng lắc đầu: "Đều không phải...."
Phụ nhân nhiệt tình nắm tay cô: "Ai yu đừng ngại, chúng tôi có rất nhiều đãi ngộ, chỉ cần có tiền là được."
Tống Dư Hàng rũ mắt nhìn cánh tay đang bị người nắm chặt, chỉ cảm nhận được mùi son phấn nồng nặc, càng khiến cả người cô thêm khó chịu, lui về sau một bước, lấy thẻ cảnh sát đưa đến trước mặt bà ta.
"Cảnh sát, có chuyện muốn hỏi bà."
"Haizzz, không tiếp." Bà ta lập tức phủi tay, mất hứng.
Hợp tác với cảnh sát là nghĩa vụ của công dân mà cũng không cần thiết phải thực hiện chức trách.
Tống Dư Hàng nghĩ ngợi, lấy gói thuốc lá trong túi đưa cho bà ta, cô hiếm khi hút thuốc, để trong người chứ không dùng.
Ánh mắt bà ta mừng rỡ, không chút khách khí tiếp nhận điếu thuốc châm lửa.
Tống Dư Hàng lấy bức ảnh chụp cho bà ta xem: "Đã từng gặp qua người này sao?"
Nữ nhân híp mắt, phun ra một vòng khói: "Gặp qua, chẳng phải cô gái vừa chết đó sao."
"Khi nào, gặp ở đâu?"
Tống Dư Hàng lấy giấy bút trong túi ra bắt đầu ghi chép.
"Tối ngày 31 tháng O5, tôi đang tiếp đãi một ông chủ giàu có, chắc khoảng rạng sáng 4h, tôi đang tiễn ông ta ra cửa thì nhìn thấy một cô gái nghiêng ngã lảo đảo hướng chạy về bên này."
Tống Dư Hàng nắm được trọng điểm: "Một mình?"
Phụ nhân gật đầu: "Phải, một mình, tôi nhớ là, lúc chạy qua nàng còn đụng phải người đàn ông tôi vừa tiễn vì con đường khá chật hẹp, ông ấy đã uống không ít rượu nên phát tính, còn muốn ra tay đánh người, là tôi đã ngăn cản ông ấy."
"Tôi thấy đêm khuya mà lại một thân một mình nên tôi khuyên về nhà nhanh đi nhưng nó dường như mặc kệ tôi, giống như trúng tà tiếp tục chạy về trước, giữa đêm đúng thật muốn doạ người."
Bà chủ nói dứt lời lại phun ra một vòng khói, rõ là nghĩ hoài cũng không ra.
Tống Dư Hàng thu lại quyển sổ tay ghi chép, đeo túi bước ra ngoài, trước khi đi không quên quay đầu lại: "Nước hoa.... quá nồng."
Cô không khỏi nhớ đến mùi hương thanh ngọt hay quanh quẩn bên cạnh mình, cô từng nghĩ đó là Lâm Yêm dùng nước hoa, cho đến khi đêm mưa ấy xảy ra, khi nước mưa cọ rửa hết thảy, lúc áp sát vào người nàng, cô mới biết được nguyên lai đó là mùi hương phát ra từ cơ thể nàng.
•
"Chính là nơi này." Lâm Yêm rời khỏi bãi đỗ xe lồi lõm, một chân sâu một chân cạn bước vào trong, toà nhà cao đến vậy mà không có lấy một bóng người, bên dưới vẫn còn treo dây phong toả, mặt đất khô ráo, máu đã thấm sâu vào trong đất, bốc mùi hanh như rỉ sét.
Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, thanh lan can bị đứt gãy trên sân thượng bị gió thổi lung lay, mặt trời dần khuất sau núi, không gian yên tĩnh đến mức tiếng côn trùng kêu cũng trở nên rõ mồn một.
Không biết có phải do tâm lý hay không, Lâm Yêm chà xát cánh tay, đột nhiên cảm giác lành lạnh.
Nàng bỗng dưng quay đầu nhìn về phía khoảng không không người.
Lâm Yêm bước vài bước, sắp đến cửa toà nhà lại quay đầu nhìn lại, vẫn không có ai.
Chỉ có cơn gió thoáng thổi qua lay động ngọn cỏ lau.
Không biết vì điều gì, nàng luôn có dự cảm bất an quanh quẩn trong lòng.
Giống như có ai đó đang theo dõi mình.
Mặc dù nàng không tốt nghiệp học viện cảnh sát, nhưng lúc còn ở nước ngoài nàng vẫn đạt điểm tối đa khoá học theo dõi cũng đối phó theo dõi.
Có thể ở Giang Thành người mà thần không biết quỷ không hay thích theo dõi nàng vẫn còn chưa được sinh ra.
Lâm Yêm nghĩ như vậy, lại không tin tiếp tục đi vài bước, tay vịn lên lang thang cầu, tư thế chuẩn bị nhấc chân, sau đó bất ngờ quay đầu lại, trong nháy mắt người đứng sau lưng nàng lông tơ dựng đứng.
Rắc.... một tiếng giòn tan, roi sắt đã trút khỏi vỏ, nàng thậm chí còn chưa thấy rõ đối phương là ai đã theo bản năng vô thế công kích.
Tống Dư Hàng ngăn lại đòn xuất kích, sửng người nói: "Là tôi."
Roi sắt vừa chạm vào mu bàn tay Tống Dư Hàng đã xanh tím một mảnh.
Lâm Yêm nhanh chóng thu hồi roi sắt nhét sau lưng, gượng gạo cười cười: "Ah, Tống đội, sao chị cứ thích đứng sau lưng tôi mãi thế, không quang minh chính đại gì cả."
Tống Dư Hàng xoay cổ tay, liếc nhìn nàng: "Còn cô thì khả năng tự luyến đến mức thái quá."
Mặc dù nàng đã nhanh chóng thu lại roi nhưng không qua nổi con mắt sắc như cú vọ của Tống Dư Hàng, nhìn thấy cây roi sắt lập tức nhớ đến hôm đó đánh nhau ở bên ngoài nhà Tôn Hướng Minh cùng cảnh tượng nàng dùng cây roi sắt nhảy xuống từ lầu 5, ánh mắt chợt trở nên thâm trầm.
Đôi khi cô nảy sinh không ít cảm xúc khó có thể giải thích dành cho Lâm Yêm, nhưng lý trí nói với cô rằng, người này không thể tin, càng không đáng tin.
Nghĩ như vậy, giọng nói khi thốt ra ngẫu nhiên thêm vài phần lạnh nhạt: "Cô tới đây làm gì?"
Đón nhận ánh mắt xăm xoi của nàng, Lâm Yêm buông tay: "Đừng hiểu lầm, nạn nhân lần này không chút liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cảm thấy cái chết của nàng có điểm đáng ngờ, nên muốn tự mình đến xem lại hiện trường vụ án thôi."
Sắc trời dần ám màu, ánh đèn trên hành lang quá mờ không cách nào nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt nàng, Tống Dư Hàng nhấc chân bước lên cầu thang, khoé môi gợi cong nụ cười lạnh.
Lời Lâm Yêm nói, cô đương nhiên không tin.
"Có liên quan hay không ai biết được, dù sao thì Lâm Pháp y quá thần thông quảng đại còn gì."
Lâm Yêm giả vờ như không nghe ra được ẩn ý trào phúng trong lời nói của cô, theo sau cùng bước lên lầu: "Nơi nào chứ, Tống đội cũng không kém là bao."
Đấu võ mồm với Lâm Yêm không hề có kết cuộc tốt, Tống Dư Hàng thức thời không thèm nói nữa.
Cô bước đi rất nhanh, nhưng nhìn thấy Lâm Yêm giữ chặt tay vịnh cầu thang nhích từng bước thì có chút mủi lòng, cô hờ hững rũ mắt nhìn xuống, tuỳ hứng nói: "Tôi nhớ ngày mai cô mới được xuất viện."
Cô không nói còn tốt, nhắc tới Lâm Yêm liền nghĩ ngay đến câu nói của Trương Kim Hải: "Tống đội bị doạ đến mặt mài trắng bệch". Cùng với: "Ôm cô một đường thẳng đến bệnh viện."
Còn có tối hôm đó ở bệnh viện cùng những cử chỉ ẩn ẩn giả giả nói chuyện phiếm, phảng phất như gúc mắt giữa hai người dần được giải toả, Tống Dư Hàng để lộ một mặt ôn nhu chưa từng có, nàng cũng vô tình xuất hiện một mặt hiếm khi yếu đuối như vậy.
Thật đáng sợ!
Bất quá không quan hệ, ban ngày cùng đêm tối đối với người trưởng thành mà nói là một lằng ranh giới.
Giống như Tống Dư Hàng không tin tưởng, đề phòng nàng, Lâm Yêm cũng chưa từng chân chính tin tưởng cô.
"Bác sĩ nói, tôi đã khá hơn nhiều, ở lại bệnh viện cũng lãng phí tài nguyên, tôi cũng không muốn chiếm giường của mấy bệnh nhân khác, tự giác tốt hơn." Lâm Yêm hít một ngụm khí, đi nhanh hơn một chút.
Tống Dư Hàng âm thầm thả chậm bước chân chờ nàng.
Đến lối rẽ hành lang lầu hai.
Lâm Yêm hướng sang bên trái: "Tôi đi hướng này."
Tống Dư Hàng mũi chân cũng rẽ qua phải: "Tôi hướng này."
Lúc Lâm Yêm xoay người, Tống Dư Hàng chợt quay đầu: "Đừng giờ trò, một chuyện tương tự không nên lặp lại hai lần, mặc kệ cô vì lý do gì, tốt nhất đừng để lọt vào tay tôi."
Lâm Yêm cũng xoay người nhìn cô, khoé môi cong lên nụ cười đẹp đến mỹ: "Tống đội thật anh khí, một khi đã vậy tại sao không tố giác tôi đi, động tay động chân đến thương tích đầy mình để làm gì, tốt xấu gì cũng có thể kéo tôi khỏi chiếc ghế hiện tại, hay là -----"
Lâm Yêm tiến gần thêm một bước, cổ mùi hương thanh ngọt thoang thoảng lại khuếch trương xâm chiếm.
"Tống đội đến tột cùng là yêu thích nhân tài hay chỉ đơn thuần yêu thích tôi đây?"
-----------------
-----------------