Dư Bảo Nguyên nhận được tin nhắn đáp lại của Hùng Vũ Đan, vội liếc nhìn.
Cố Phong cũng nghiêng đầu qua xem: "Có chuyện gì vậy?"
"Cha ruột Hùng Vũ Đan bắt đầu vô cớ gây sự," Dư Bảo Nguyên cũng bất lực lắc đầu. "Năm đó cha cậu ấy đột nhiên có được một số tiền lớn từ mấy việc làm bất chính, thời điểm phát đạt, không hề quan tâm đến Hùng Vũ Đan, ông ấy chán ghét đứa con bất nam bất nữ này từ lâu rồi, nên trực tiếp đuổi người ra khỏi cửa."
"Hiện tại thì tốt rồi," Cố Phong cười lạnh một tiếng, giọng điệu đầy xem thường và khinh miệt, "Đến lúc chính mình gặp rắc rối, thì lại đây tội nghiệp tìm tới con mình, vì tư lợi cái gì cũng có thể làm được."
Dư Bảo Nguyên thở dài một hơi: "Vừa đáng thương lại vừa đáng hận, haiz."
"Em định giúp Hùng Vũ Đan thế nào?" Cố Phong nắm lấy vai Dư Bảo Nguyên, nhẹ giọng hỏi.
"Em có biết một vài người bạn làm bên truyền thông, em sẽ liên hệ với họ."
Khi nói câu này, Dư Bảo Nguyên mở giao diện WeChat của mình, theo thói quen tìm trong mục bạn bè, vì từ bạn bè xung quanh có thể tìm đến các kênh truyền thông đăng tải thường xuyên nên rất dễ tìm được.
Nhưng lúc này, Cố Phong nhìn thấy mấy thứ cậu đăng trong vòng bạn bè.
Cố Phong thấy lạ mắt, len lén lấy điện thoại di động mình ra, bấm vào ảnh đại diện "Vợ", xem danh sách bạn bè của Dư Bảo Nguyên.
Không có cái vừa rồi.
Hắn lập tức có chút mất hứng: "Em chặn anh để làm chuyện gì xấu phải không?"
Dư Bảo Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu: "Sao anh biết?"
"Anh vừa mới thấy," Cố Phong chỉ vào điện thoại của Dư Bảo Nguyên, "Anh thấy em đăng cái gì đó không muốn anh biết, anh lại không tìm thấy nó. Em...... cho anh xem em đã đăng cái gì?"
Dư Bảo Nguyên giấu điện thoại đi: "Không cho."
"Em có đưa hay không?" Dư Bảo Nguyên càng cố gắng che giấu, Cố Phong càng hiếu kỳ muốn biết, càng muốn biết Dư Bảo Nguyên đã đăng cái gì, trước kia còn giấu hắn viết cái gì.
"Cố Phong!" Dư Bảo Nguyên lộ ra vẻ mặt giả vờ nghiêm túc, "Em không thể có chút không gian riêng tư sao?
Động tác muốn giật điện thoại của Cố Phong dừng lại, chỉ cau mày nhìn Dư Bảo Nguyên.
"Em muốn đăng gì là quyền tự do của em. Anh nhìn lén để làm gì." Dư Bảo Nguyên giáo huấn.
Cố Phong cúi đầu: "Anh chỉ là lo lắng cho em......"
"Viện cớ." Dư Bảo Nguyên hừ một tiếng, quay đầu đi.
Cố Phong không nói chuyện, nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại Dư Bảo Nguyên.
Cho dù đã trở thành chồng chồng với Dư Bảo Nguyên, đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng mà...... hắn vẫn có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt đối với Dư Bảo Nguyên.
Hắn muốn biết tất cả mọi thứ về Dư Bảo Nguyên.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
"Đúng vậy," Hùng Vũ Đan ngồi trước máy tính, "Tôi không còn chút quan hệ gì với ông ấy nữa, một chút cũng không."
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, trong mắt ánh lên sự tức giận, rõ ràng là rất không vui.
Trong màn hình máy tính trước mặt hắn, lúc này là giao diện cuộc gọi video, lúc này có một vài người ngồi đối diện, đầu tóc bù xù, vẻ mặt lo lắng, hiển nhiên là bị chuyện bất ngờ này làm rối loạn.
Những người này là thành viên trong nhóm của Hùng Vũ Đan.
Mỗi chủ kênh đang hot không thể làm một mình, dù sao sau khi hot, luôn cần phải có người quản lí livestream, quản lý fans và phụ trách vận hành kéo tài nguyên. Hùng Vũ Đan là châu chấu trên một sợi thừng với những người này, lúc này, đối với chất vấn và mắng chửi của dân mạng trên Weibo, bọn họ rất đau đầu.
"Hiện tại anh nên ra mặt", Phía bên kia có người lên tiếng, "Bây giờ những bình luận trên Weibo của anh đều là bình luận tiêu cực, đều là mắng anh, nói anh không có lương tâm, không phụng dưỡng đấng sinh thành khiến cha anh chịu nhiều khổ sở như vậy."
"Mẹ kiếp," Hùng Vũ Đan không khỏi nghiến răng nguyền rủa, "Cái thứ đó mà cũng có thể gọi là cha tôi sao? Chó má cũng không phải, đám người này cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, ở đây hùng hùng hổ hổ cái quần què!"
"Chúng tôi điều tra ra," Giọng nói bên kia đầy nghiêm nghị, "Chuyện này còn có đối thủ của chúng ta ở phía sau tiếp tay. Bọn họ giúp cha anh lập Weibo, đăng lên một bài viết dài ngoằng trong đó, anh đọc thử xem."
Hùng Vũ Đan tức giận đến đau đầu, cầm điện thoại di động của mình lên, ngẫu nhiên mở nội dung hot search đầu tiên, lướt xem, tìm được tài khoản Weibo kia. Hình đại diện là khuôn mặt già ngớ ngẩn của cha hắn.
Hắn cố ngăn lại cảm giác ghê tởm trong người ấn vào, sau đó giơ ngón giữa lướt tìm nội dung trong tài khoản Weibo, cuối cùng nhìn thấy bài viết dài kia.
Hắn một bên xem, một bên không khỏi nói thầm.
"Bao năm vất vả nuôi nấng, lao tâm khổ tứ dốc hết sức lực, để bồi dưỡng con thành tài, tôi đã nhiều lần ngất xỉu......"
Chết tiệt!
Hùng Vũ Đan trợn mắt.
Cha hắn ngất xỉu nhiều lần, chẳng qua là vì trúng hoa tửu*, uống say không biết trời trăng mây đất ngã vào vệ đường thôi, vậy mà lại nói do chăm lo con trai thành tài? Nực cười.
(*Nói văn vẻ thì là uống rượu với gái đẹp, nói dễ hiểu thì là bia ôm:3)
Hắn đọc tiếp: "Vì sự nghiệp của con trai, tôi đã chu cấp toàn bộ số tiền tiết kiệm cho con trai tôi là Hùng Vũ Đan để phát triển, nhưng sau khi đi khỏi, nó lại quên mất người cha già này, để tôi ngày ngày đầu đường xó chợ xin ăn, mặc quần áo rách......"
Hùng Vũ Đan giận đến phát run.
Sự nghiệp của hắn là do tự bản thân hắn dốc sức tạo ra, thậm chí không muốn lấy bất cứ một xu nào từ cha hắn!
Bài viết này, tất cả đều là nói hưu nói vượn xuyên tạc sự thật, gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến hắn.
Hắn ngồi tại chỗ, hít sâu mấy hơi, sau đó nhấc điện thoại gọi cho bạn trai.
"A lô?"
"Là em." Hùng Vũ Đan tức giận.
Bạn trai bên ở đằng kia nghe được giọng của Hùng Vũ Đan, hắn ta thở phào nhẹ nhõm: "Em đang ở đâu, mọi việc xử lí xong chưa? Sắp trở về rồi sao?"
"Có lẽ vẫn còn một trận chiến cam go, "Hùng Vũ Đan trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, "Anh bây giờ xuống núi, chúng ta cùng nhau đi đến một nơi."