Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 232: Trong vui cười náo nhiệt



Edit + Beta: Vịt

Cả ngày, Lục Dương đều lộ ra có chút tâm thần không yên.

Chờ đến buổi tối, tiệc đính hôn sắp bắt đầu.

Trong phòng khiêu vũ tầng 6 tụ tập một đống người, ánh đèn nhiều màu ấm áp mơ hồ chiếu sáng chói cả phòng khiêu vũ, phối với rượu và điểm tâm ngọt cung cấp miễn phí, lại phối với âm nhạc kích thích màng nhĩ, cả phòng nhảy lộ vẻ vô cùng náo nhiệt vui vẻ.

"Ài, cả ngày hôm nay nghĩ gì vậy," Lộ Dương đẩy Lục Dương bên cạnh, nhét một cái bánh quy vào miệng y, "Em thấy anh đã xuất thần cả ngày."

Lục Dương nhai hai cái, nuốt bánh ngọt xuống: "Lục Nham chạy trốn rồi."

"Lục Nham?" Lộ Dương phản ứng một lát mới nhớ tới bộ dạng người kia, lập tức trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, "Chính là tên mấy hôm trước trên bàn ăn...... phát điên, ngay cả cụ ông nhà anh cũng dám đánh?"

Lục Dương gật gật đầu.

"Hắn không phải phát bệnh tâm thần sao? Hẳn đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần trông chừng rồi nhỉ, sao lại......" Lộ Dương chớp chớp mắt, không thể tin được.

"Vốn trông coi rất chặt, nhưng ai ngờ được," Lục Dương nghĩ đi nghĩ lại, lại không nhịn được phẫn hận gõ tay vịn, "Mẹ Lục Nham quá đau lòng con trai, vậy mà giúp hắn chạy trốn khỏi bệnh viện tâm thần!"

Lộ Dương xoa xoa tay: "Không tìm được người sao?"

"Không tìm được," Lục Dương thở dài, "Giờ đã điều động lực lượng lớn nhất tiến hành tìm kiếm. Anh hiện tại lo lắng nhất chính là ông nội, anh sợ Lục Nham tinh thần không bình thường...... sẽ đi làm hại ông cụ."

Lộ Dương vỗ vỗ lưng Lục Dương, lại đút bánh quy cho Lục Dương, để tỏ vẻ an ủi.

Hai bọn họ đang trầm lặng, Dư Bảo Nguyên đi tới, sắc mặt còn hơi đỏ lên.

"Uống rượu à?" Lộ Dương liếc Dư Bảo Nguyên một cái.

Dư Bảo Nguyên vốn định lắc đầu, sờ sờ mặt mình, quả thực nóng phát sợ, cũng đành xấu hổ gật đầu: "Uống một ít."

"Tửu lượng của cậu kém như vậy còn uống rượu?" Trên mặt Lộ Dương là vẻ khinh thường, "Cậu lần này chẳng lẽ muốn say khướt hát《Quý phi say rượu》? Nói đi, lần này uống bao nhiêu?"

Dư Bảo Nguyên vân vê ngón tay: "Khoảng 1 thìa."

"Một thìa?"
"Ừa," Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, bỗng nhiên mắt phát sáng nói, "Nếu như mà thìa lấy ráy tai cũng tính là thìa."

Lộ Dương triệt để cạn lời, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhét một cái bánh quy hình sao biển vào trong miệng Lục Dương: "Tớ nói, bác sĩ Bạch và Mạnh tổng đâu? Party của hai bọn họ, sao không nhìn thấy người?"

"Bọn họ bận mà," Dư Bảo Nguyên ngồi xuống bên cạnh Lộ Dương, ăn miếng bánh ngọt, "Diệm Diệm phải đút sữa, được bác sĩ Bạch dẫn tới chỗ yên tĩnh, Duệ Duệ nhà tớ cũng ở chỗ bác sĩ Bạch. Hai bọn họ rất thích chọc trẻ con."

Lộ Dương gật gật đầu.

Dư Bảo Nguyên ngồi trên sofa mềm nhũn một lát, lại cảm thấy không khí bí bách, đứng dậy: "Tớ ra ngoài xem sao."

"Về sớm chút," Lộ Dương gật đầu nói, "Tớ vừa nãy nhìn trên boong thuyền, trời phía đông đen kịt, hình như sắp có bão, chú ý an toàn."

"Yên tâm đi."

Dư Bảo Nguyên bỏ lại câu này, liền đi ra khỏi phòng nhảy.

Trong lúc cậu lơ đãng quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ trong phòng nhảy chiếu sáng vô cùng hoa lệ rực rỡ, vô cùng náo nhiệt.

Lộ Dương và Lục Dương ở bên trong đút nhau ăn bánh quy, ngọt ngào an bình cực kỳ, Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long ở trong phòng mình chơi với Duệ Duệ và Diệm Diệm, hưởng thụ thời khắc ôn tình, Cố Phong...... Cố Phong đi lấy ít trà xanh giúp cậu, rất nhanh đến bên cạnh cậu.

Dư Bảo Nguyên hít sâu một hơi, cười cười.
Sao cảm thấy...... giờ khắc này, hạnh phúc như vậy?

Giống như tất cả chuyến tàu đều đã đi qua bão táp, thành công tiến vào cảng an toàn; giống như đội mưa to trở về nhà, trong nháy mắt bật đèn phòng ấm áp lên; giống như sau khi trải qua lạnh lẽo vô tận, được người yêu ôm lấy.

Dư Bảo Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng thỏa mãn, cậu cầm lấy điện thoại, hướng về phía phòng nhảy, tách một tiếng, chụp một tấm.

Cậu đi đến boong thuyền, quả nhiên như Lộ Dương nói, bầu trời trên biển dường như chia thành hai nửa, kỳ dị vô cùng.

"Sao lại đến boong tàu?" Một giọng nói từ tính vang lên sau lưng.

Dư Bảo Nguyên vừa quay đầu lại, liền cảm giác một chiếc áo khoác ấm áp phủ trên người mình.

Cố Phong đứng bên cạnh cậu, đưa một cốc trà xanh cho cậu: "Uống ít đồ nóng, dạ dày không tốt, lần sau không cho em uống rượu nữa."

Dư Bảo Nguyên uống hết trà xanh, ngẩng đầu cảm thụ gió biển dần trở nên mạnh: "Ở bên trong bí quá, muốn ra ngoài hóng gió, lên tinh thần."

"Đừng bị cảm," Cố Phong ôm Dư Bảo Nguyên trong ngực, "Em xem trời bên kia đen vậy, đã hướng đến bên bọn mình, lát nữa trên boong thuyền khẳng định sẽ xối mưa, quay về với tôi sớm chút, nhé?"

Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, hít sâu một hơi.

Cậu lại nhìn bầu trời một cái, xoay người định quay về.

Nhưng lúc ánh mắt cậu đặt trên khoang thuyền, lại khiếp sợ phát hiện, trong khoang thuyền, không biết chỗ nào bay ra khói dày cuồn cuộn.

"Sao thế?" Dư Bảo Nguyên trợn tròn mắt, chỉ chỉ hướng khó dày đặc, hỏi.

Cố Phong cau mày, trong khoang thuyền khó dày như vậy, chẳng lẽ chỗ nào cháy sao?

Lúc hắn đi lên trước mấy bươc, chỉ nghe thấy một tiếc phịch, đèn trên thuyền đột nhiên tắt toàn bộ.

Du thuyền lập tức lâm vào bóng tối.

Trong bóng tối, Dư Bảo Nguyên và Cố Phong hoảng sợ phát hiện, có ánh lửa sáng rực, cùng với tiếng nổ mạnh dần dữ dội, lan ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv