Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 160: Vào cục cảnh sát một chuyến



Edit + Beta: Vịt

**** Hế lu tui quay về rồi đâyyyy

Cục cảnh sát.

Đèn chân không chói mắt chiếu sáng phòng thẩm vấn, không khí nhất thời ngưng lại.

Lúc Dư Bảo Nguyên chạy tới, cửa phòng thẩm vấn vẫn đóng, cậu được dẫ tới phòng làm việc hỗ trợ điều tra.

Ở phòng làm việc đợi một lát, cửa phòng thẩm vấn bên kia liền mở ra, Lộ Dương vẻ mặt sa sút tinh thần, dưới chỉ thị của mấy cảnh sát, đến bên cạnh Dư Bảo Nguyên ngồi xuống.

Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lộ Dương, rất khó coi, hơn nữa loáng thoáng còn có chút mùi rượu.

"Sao thế cậu đây là," Cậu cau mày, chất vấn, "Tớ vừa ra nước ngoài không được mấy ngày, cậu thậm chí vào cả cục cảnh sát rồi?"

Lộ Dương cử động miệng lưỡi khô khốc, cuối cùng không nói chuyện.

Dư Bảo Nguyên nhìn dáng vẻ của hắn, hình như tâm tình không quá tốt, thế là cũng không định hỏi nữa, trực tiếp hỏi cảnh sát ngồi sau bàn làm việc, "Xin chào, tôi là bạn của Lộ Dương. Tôi muốn hỏi, cậu ấy . . . . . . phạm phải chuyện gì sao?"

Cảnh sát đưa một tờ giấy tới, nhấp ngụm nước nóng, "Mạo hiểm ở nơi công cộng gạ khách chơi dâm."

Con ngươi Dư Bảo Nguyên suýt nữa trợn ra ngoài.

Nơi công cộng? Gạ khách chơi dâm?

Lộ Dương?

Sắc mặt tái nhợt của Lộ Dương lập tức bốc lên tia huyết sắc, hắn kéo cổ họng khô khàn quát, "Ai gạ khách chơi dâm chứ! Tôi không có!"

Dư Bảo Nguyên ra hiệu Lộ Dương bình tĩnh trước, tình huống có hơi rối loạn, cậu phải hiểu rõ trước, "Xin hỏi, có thể nói cụ thể tình huống với tôi không?"

Cảnh sát gật gật đầu, thái độ coi như khá ôn hòa giải thích, "Là như này, trải qua tố cáo của dân chúng, công viên Thiền Đông gần đây, có nhiều đồng tính luyến ban đêm hoặc là rạng sáng tiến hành hoạt động giao dịch thân thể. Cục cảnh sát chúng tôi nhiều lần triển khai hoạt động càn quét tệ nạn, những người gạ khách chơi dâm này có cảnh giác, lại đổi thời gian giao dịch đến rạng sáng. Hôm nay, chúng tôi lại lần nữa điều động một tiểu đội tiến hành điều tra triệt để, ở trong công viên, phát hiện người bạn kia của cậu đang lôi kéo với một khách quen công viên khác, cho nên chúng tôi mang cậu ấy về, cùng tra hỏi."

Dư Bảo Nguyên càng nghe cau mày càng chặt.

Nếu nói Lộ Dương sẽ đi làm loại chuyện này, cậu thật sự không tin.

Nhưng cảnh sát cũng sẽ không dẫn người lung tung, Lộ Dương đang lôi kéo với một khách làng chơi khác, hẳn là sự thật.

Cậu ho nhẹ một tiếng, "Là như này, người bạn kia của tôi có công việc đứng đắn và thu nhập ổn định, tôi không tin cậu ấy sẽ làm loại chuyện mại dâm này. Trong chuyện này, có phải có hiểu lầm gì không?"

Cảnh sát nhấp ngụm trà cẩu kỷ nóng, xùy cười một tiếng, "Cậu nói cậu ta có công việc đứng đắn?"

"Đúng vậy." Dư Bảo Nguyên cảm thấy có chút khó giải thích được, nhưng vẫn gật đầu.

"Vốn lúc trước cậu ấy ở phòng thẩm vấn giải thích, chúng tôi cũng cảm thấy có thể là hiểu lầm. Nhưng một đồng nghiệp khác của tôi lắm mồm hỏi một câu công việc của cậu ấy, cậu đoán cậu ấy nói gì?"

Dư Bảo Nguyên ngây người.

Cảnh sát vừa nói như thế, cậu cơ hồ có thể đoán được tình huống lúc đó.

Vốn Lộ Dương có thể tự chứng minh trong sạch rồi, cảnh sát lắm mồm hỏi một câu làm việc gì, hắn nói một câu "Tôi làm vịt" với người ta, vậy thì hay rồi, một cái còng tay sáng loáng trực tiếp còng vào.

Dư Bảo Nguyên lập tức cũng không biết trả lời thế nào, hồi lâu, quay đầu hung hăng khoét Lộ Dương một cái: "Cái này . . . . . . tôi giải thích chút, bạn tôi nói làm vịt, thật ra ý là làm vịt nướng. Cậu ấy mở một quán vịt nướng ở nội thành, danh tiếng khá tốt. Anh xem," Dư Bảo Nguyên lật điện thoại của mình, "Đây là ảnh mặt tiền cửa hàng của cậu ấy, đây là chứng nhận cấp phép buôn bán tôi chụp, bên trên còn có tên cậu ấy . . . . . ."

Cảnh sát xác nhận liên tục mấy lần, Dư Bảo Nguyên cũng vất vả giải thích và lôi kéo giúp, lại bảo Lộ Dương ký mấy chữ, cuối cùng rửa sạch tội danh cho Lộ Dương.

Lúc Lộ Dương được lấy còng tay xuống, Dư Bảo Nguyên coi như thả lỏng khí.

"Được rồi," Cảnh sát vẫy vẫy tay, "Không có chuyện gì thì đừng nửa đêm đến công viên Thiền Đông chơi. Cậu về đi, mấy người bạn kia của cậu khả năng phải tạm giam một thời gian."

Lộ Dương vốn đã đứng dậy, nghe nói như thế lại cau mày, "Tôi mẹ nó không quen mấy người đấy! Tôi uống say, vừa tỉnh bọn họ đã đi lên muốn nhét tiền cho tôi, tôi không thèm, bọn họ cứng rắn, liên quan quái gì đến tôi chứ! Hậu viện của ông đây hơn hai mươi năm chưa khai trương, còn bị nghi chơi dâm, tôi thật tiên sư bố nó chết oan . . . . . ."

(Đây là thí dụ điển hình của có tiếng mà không có miếng =)))))) con tôi oan quá =)))))

Dư Bảo Nguyên kéo Lộ Dương ra khỏi cục cảnh sát.

Bên ngoài sắc trời đã nửa sáng. Trên bầu trời tối mờ, ánh sáng ban ngày giống như sợi tơ, từ sau tầng mây dày đặc từng chút một thấm ra.

Hai người đi song song, đều không nói chuyện với nhau.

Hồi lâu, Dư Bảo Nguyên nói: "Tớ quay về, cậu đã cho tớ kinh hỉ lớn như vậy, cậu có muốn giải thích hay không?"

Lộ Dương hít mũi một cái, "Còn không phải vì Lục Dương?"

Trong lòng Dư Bảo Nguyên xoay chuyển, hiểu Lục Dương hắn nói là Lục Dương nào, thở dài, "Anh ấy làm sao?"

Lộ Dương trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên dừng bước, ở trong gió lạnh xoay người về phía Dư Bảo Nguyên, nghiêm túc nói: "Tớ chính thức thổ lộ với anh ấy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv