*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Thiên Quân Nhất Diệt!"
Đại trưởng lão bay vọt lên, kiếm trong tay lấy sét đánh chém về phía Dạ Thiên Tà, ông như đã nhìn thấy tình cảnh nam tử tuấn mỹ như thiên thần này ngã xuống, mà theo ông, Dạ Thiên Tà là Hạ Như Phong mời đến giúp đỡ, tự nhiên muốn giải quyết hắn xong trước.
"Đại trưởng lão, cố lên!"
Đệ tử Vân tông nhìn thấy đại trưởng lão ra tay, đều là lên tiếng hoan hô, khí thế căng to, hào hứng nhìn chăm chú vào chiến đấu trên trời cao.
Nhìn thấy đại trưởng lão ra tay, Dạ Thiên Tà chỉ là khẽ hất bàn tay, thoải mái chặn trường kiếm khí thế đến rào rạt.
Ngẩng đầu, trong lòng đại trưởng lão đầy khiếp sợ, trên tay tăng thêm lực đạo, nhưng mà bàn tay của Dạ Thiên Tà như tảng đá, lại không thể tiến thêm bước, mà mũi kiếm sắc bén lại không thể đâm vào bàn tay của hắn, thực lực của nam tử này còn mạnh hơn ông.
Tiếng hoan hô ngạc nhiên mà dừng lại, mọi người đều há to miệng, không dám tin nhìn một màn trước mặt.
Đại trưởng lão lại không thể chạm đến da thịt cua hắn, sao có thể chứ? Biến thái, nam nhân này, thật sự là quá mức biến thái.
"Tịch Diệt!"
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của đại trưởng lão, Dạ Thiên Tà vươn một ngón tay ra, chỉ là khẽ chạm ở ngực của ông ta một cái, một ánh sáng màu vàng xuyên qua ngực của ông ta, bắn về phía đại thụ cổ sau lưng, "Ầm vang" một tiếng, cây đổ xuống ầm ầm, kích lên đầy bụi đất.
Đột nhiên mở to hai mắt, khuôn mặt già nua của đại trưởng lão run rẩy một chút, cúi đầu, nhìn máu đỏ tươi chảy ra ào ạt trước ngực, toàn thân đều nhịn không được run rẩy.
"Ầm!"
Từ trên hư không rơi xuống, hung hăng ngã ở trên mặt đất, đại trưởng lão nằm ngang ở trên mặt đất, há to miệng thở hổn hển mấy hơi, mồ hôi và máu loãng trộn lẫn vào nhau, từ từ chảy xuôi xuống.
Mọi người đều ngây dại, một cảm giác sợ hãi tràn ngập ở trong lòng, nhịn không được đánh cái rùng mình, sợ hãi cái chết tỏa ra khắp toàn bộ trong lòng.
Ngay cả tông chủ đại nhân của bọn ho, cũng không thể một chiêu đánh bại đại trưởng lão đi? Nhưng mà ở dưới công kích của nam nhân này, ngay cả phản ứng né tránh đại trưởng lão cũng đều không có, đã bị đánh cho trọng thương.
"Đại trưởng lão..." Cơ thể của nhị trưởng lão chợt lóe, chắn trước người đại trưởng lão, vẻ mặt tức giận nhìn Dạ Thiên Tà: "Tiểu tử, ngươi đừng tưởng thực lực của ngươi cường đại thì thế nào, Vân tông chúng ta không đơn giản như ngươi nghĩ như vậy, nữ nhân trong thiên hạ nhiều vô số? Lấy thực lực của ngươi, muốn dạng nữ nhân gì mà không có? Vì sao phải vì nữ nhân này mà đối địch với Vân tông ta? Có đáng giá không?"
Nghe vậy, khóe môi của Dạ Thiên Tà cong lên cười lạnh, ngón tay chỉ về phía nhị trưởng lão, một ánh sáng vàng bắn ra, lấy khi thế sét đánh không kịp bưng tai bắn về phía nhị trưởng lão.
Trong lòng nhị trưởng lão đột nhiên cả kinh, cơ thể hơi nghiêng nguy hiểm né qua, vừa rồi bởi vì đại trưởng lão cách Dạ Thiên Tà quá gần, nên không thể tránh né, mà nhị trưởng lão cách có một khoảng cách, nhưng cũng chỉ là nguy hiểm mới có thể tránh thoát, nếu chậm thêm một cái hít thở, kết quả của ông sẽ như đại trưởng lão.
Ổn định lại tâm tư, nhị trưởng lão thấy không phải là đối thủ của Dạ Thiên Tà, vì vậy chuyển ánh mắt về phía Hạ Như Phong, trong mắt xẹt qua khinh thường: "Nhìn chuyện lúc trước ở trong di tích viễn cổ, ta vẫn nghĩ đến ngươi là nữ tử độc lập, không ngờ cuối cùng lại là muốn dựa vào nam nhân bảo vệ, chẳng lẽ ngươi lại không có lá gan quyết đấu với ta?"
Mấy tháng trước, nàng chỉ có tu vi Bán Thánh, cho dù rất là thiên tài, nhưng vẫn là kém ông khá xa. Mà chuyện lần đó cách nay cũng đã trôi qua mấy tháng, cho dù thiên phú của nàng mạnh, thực lực cũng sẽ không tăng lên bao nhiêu.
Nếu nàng nghênh chiến, như vậy ông có nắm chắc kia, khiến cho nàng sống không bằng chết!
"Kế khích tướng?" Hạ Như Phong rũ đôi mắt, đôi mắt lạnh nhạt nhìn nhị trưởng lão, tóc đen không gió tự bay, khuôn mặt tuyệt sắc nở nụ cười yếu ớt, nói từng chữ một: "Kế khích tướng, chưa từng có tác dụng với ta, nhưng nếu ngươi muốn chiến, Hạ Như Phong ta sẽ phụng bồi đến cùng."
Nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, nhị trưởng lão khẽ thở ra, trong lòng hơi có chút khinh thường.
Nàng còn nói phép khích tướng vô dụng với nàng, cuối cùng không phải là tiếp nhận khiêu chiến của ông rồi sao? Người trẻ tuổi, quả thật là tuổi trẻ khí thịnh, học không nổi chịu đựng, nếu như qua mười mấy năm, nói không chừng mình sẽ không phải là đối thủ của nàng, đáng tiếc, quyết định này của nàng sắp sửa lấy mạng của nàng đi.
"Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, quyết định của ngươi là ngu xuẩn cỡ nào!" Nhị trưởng lão bay lên hư không, đón gió mà đứng, tay áo bay bay, dù có cảm giác tiên phong đạo cốt, nhưng phần khí chất kia của ông ta khiến cho người ta cảm giác giả dối, người như thế, chính là trong ngoài không bằng một. Rút trường kiếm bên hông ra, dùng sức vung lên ở không trung, một kiếm quang màu trắng bay đi như mũi tên, những nơi bay qua đều chứa ánh sáng thánh khiết.
Hạ Như Phong yên tĩnh nhìn kiếm quang, không hề phản ứng, nhìn thấy bộ dạng của nàng, mọi người hai mặt nhìn nhau, nữ nhân này bị dọa đến choáng váng sao?
"Ha ha." Nhị trưởng lão đắc ý cười ha hả, ông như đã nhìn thấy cảnh tượng đầu của nữ tử xinh đẹp kia bị cắt, nhưng mà một giây sau, tiếng cười của ông ta đột nhiên ngừng, mở to đôi mắt, không dám tin nhìn tất cả trước mặt.
Hung hăng xoa đôi mắt, trong mắt ông hiện ra thâm trầm khiếp sợ.
Biến mất? Thật sự biến mất? Vô tung vô ảnh, vì sao tốc độ của nàng lại nhanh như vậy, so với lúc trước còn nhanh hơn rất nhiều.
Đại trưởng lão dùng sức chống mặt đất đứng lên, đúng lúc này, ông nhìn thấy một màn nguy hiểm sau lưng nhị trưởng lão, lên tiếng hét to: "Nhị trưởng lão, cẩn thận phía sau ngươi!"
Cơ thể đột nhiên cứng đờ, một cảm giác hít thở không thông bao trùm lấy ông, nhị trưởng lão máy móc quay đầu lại, vì thế nữ tử cầm trường côn trong tay, trên người bao trùm một lớp hỏa diễm, cứ như thế đập vào mắt của ông, mà cổ cảm giác khiến cho ông hít thở không thong kia, chính là từ hỏa diễm trên người nàng truyền ra.
"Tứ... tứ cấp thánh..."
"Ầm ầm!"
Ông ta còn chưa nói xong, gậy gộc của Hạ Như Phong đã đập ở trong ngực của ông ta, nhị trưởng lão trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, trực tiếp bị một côn của nàng đánh bay ra, ngã ở phía trên mặt đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
Thu trường côn lại, Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn qua mọi người xung quanh xem trò hay: "Còn có ai muốn đến thử một lần?"
Mọi người đều lui về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuyệt sắc lạnh nhạt kia, hung hăng nuốt nước miếng, không ngờ nữ nhân này thoạt nhìn xinh đẹp như thế, xuống tay lại nặng như vậy, huống chi nhị trưởng lão đều không phải là đối thủ của nàng, chính mình đi lên, có khác