*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Vân tông?" Hạ Như Phong nở nụ cười lạnh nhạt, nụ cười chứa ý châm biếm nhè nhẹ, một sát ý quanh người phát ra: "Vậy thì sao? Muốn diệt gia tộc và thế lực của ta, nói thật, người Vân tông các ngươi còn không đủ tư cách!"
Trừ người bộ tộc Long Đồ Đằng tương đối hiểu biết Hạ Như Phong ra, những người khác không rõ thân phận của nàng đều khiếp sợ nhìn Hạ Như Phong.
Rốt cuộc nàng có nắm chắc gì, mà nói ra lời nói cuồng vọng đến cực điểm như thế? Phải biết rằng, tông chủ Vân tông Vân Hinh là bài danh thứ tư trong Thánh Bảng, bối cảnh của nàng cường thịnh cũng không bằng Vân tông chứ?
Nếu như đó người biết, Hạ Như Phong là thiếu phu nhân của Tử Minh phủ, phó viện trưởng viện Linh Sư, rất nhiều cường giả đại lục tranh phong thúc ngựa luyện dược sư cửu phẩm trung cấp, thì không có ý nghĩ như thế rồi. Vân tông cường thịnh, sao có thể so với Tử Minh phủ và viện Linh Sư?
Huống chi Hạ Như Phong tự mình kêu gọi thế lực cũng cũng không yếu, một câu của nàng, có thể khiến cho bao nhiêu cường giả nổi tiếng ở đại lục vì nàng làm việc? Đối phó với Vân tông cũng là dư dả.
"Ngươi..." Vân Liên cắn chặt môi, căm giận nhìn Hạ Như Phong, ánh mắt như lợi kiếm, hận không thể rạch lên khuôn mặt tuyệt sắc kia mấy đầu lâu: "Ngươi và gia tộc của ngươi đều chết chắc rồi!"
Vân Liên lặp đi lặp lại nhiều lần đề cập đến gia tộc của Hạ Như Phong, đã hoàn toàn chạm đến giới hạn của nàng, sắc mặt bất giác trầm xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, nâng bàn tay lên, lại đánh ở trên khuôn mặt của Vân Liên, lần này Hạ Như Phong thi triển ra tám phần lực đạo, nhất thời Vân Liên bị một chưởng của nàng đánh bay ra ngoài.
Trong lòng mấy trưởng lão Vân tông cả kinh, định giớ tay đỡ lấy, lại bị Yêu Quái và người của bộ tộc Long Đồ Đằng ngăn cản đường, bên cạnh còn có ánh mắt cảnh giác của Trình Thụy Nho.
Một cước dẫm vào ngực của Vân Liên, Hạ Như Phong không che dấu hàn ý trong mắt chút nào, rũ mắt nhìn nữ tử bị nàng dẫm ở dưới chân, lãnh ý bên khóe môi càng sâu: "Ngươi có biết cuộc đời này ta hận nhất là cái gì không? Cao ngạo và khinh thường của ngươi, ta đều dễ dàng tha thứ, không so đo với ngươi, nhưng mà ngươi ngàn không nên vạn không nên vũ nhục đồng bọn của ta, càng muốn giết người nhà của ta."
Giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai, toàn bộ thân thể của Vân Liên đều cứng lại, hoảng sợ nhìn về phía đại trưởng lão ở trong góc, quát: "Đại trưởng lão nhanh đến cứu ta."
Đáng tiếc lúc này thương thế của đại trưởng lão chưa khôi phục, dù là khôi phục cánh tay kia của ông cũng mất đi tác dụng, căn bản không thể đi lên cứu giúp, về phần mấy trưởng lão khác bị chúng Thánh Linh ngăn lại, tự nhiên cũng không có biện pháp hỗ trợ.
"Ngươi, ngươi đừng giết ta, ta xin ngươi đừng giết ta..." Vân Liên hung hăng nuốt nước miếng, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, rốt cuộc lúc này nàng đã biết sợ hãi là cái gì.
"Giết ngươi?" khuôn mặt của Hạ Như Phong nở nụ cười lạnh nhạt, giọng lạnh lùng nói: "Ta sẽ không giết ngươi, bây giờ ngươi còn chưa đến lúc chết, bởi vì ta sẽ để cho ngươi nhìn thế lực ngươi kiêu ngạo, sẽ biến mất từ trên đời này thế nào, nhưng mà..."
Nghe được lời nói đằng trước của Hạ Như Phong, Vân Liên từ trong ý thức khẽ thở phào, chỉ cần nàng có thể tránh được tai nạn này, còn có cơ hội báo thù.
Nàng sẽ không để cho nữ nhân đánh mình này tốt hơn, nàng muốn từng chút cắt qua mặt của nàng ta, lại để cho nàng ta và Linh Thú giao phối, cuối cùng vì tàn nhẫn mà chết đi, đây là kết quả đối nghịch với Vân Liên nàng, ai đối nghịch với nàng, đều phải chết rất thống khổ.
Mà sau khi Hạ Như Phong nói xong, đã có một ánh sáng bạc xông về phía cánh tay của Vân Liên.
"A!"
Tiếng hét thê thảm thống khổ vang vọng ở phòng, mọi người đều nhịn không được đánh cái rùng mình, khiếp sợ nhìn nữ tử tuyệt sắc thu ngân kiếm vào nhẫn kia, mà sắc mặt vẫn lạnh nhạt.
Dù sao thân phận đã bại lộ, Hạ Như Phong lại lấy giới chỉ Không Gian Vô Tận ra, lại từ trong lấy ra trường côn "Hồng Diễm", có lẽ là cho đến nay sử dụng là gậy gộc, vì vậy nàng lại quen dùng vũ khí này, nếu không phải vì che giấu tung tích, cũng sẽ không thu lại.
Vân liên nằm ở trên mặt đất, thân thể mềm mại run rẩy một chút, rồi ngất đi.
Bên cạnh nàng ta máu chảy thành sông, máu tươi không ngừng chảy ra từ chỗ đứt tay, nhiễm khắp mặt đất màu vàng.
Khẽ nhíu mày lại, hiển nhiên không ngờ rằng nghị lực của Vân Liên kém như vậy, chút thống khổ như vậy đã không chịu nổi mà ngất đi, sau đó tự mình ngồi xổm xuống tháo vòng tay lưu ly và linh giới trên đoạn tay nàng ta xuống, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía mấy người khác của Vân tông.
"Giao linh giới của các ngươi ra, sau đó có thể cút."
Mọi người Vân tông co rút khóe miệng, đây hoàn toàn là ăn cướp trắng trợn, nhưng mà bọn họ có lựa chọn đường sống sao? Nhiều Thánh Linh như vậy đều cam tâm tình nguyện giúp đỡ nàng, bọn họ còn lựa chọn như thế nào? Nhưng mà đi vào di tích viễn cổ, chẳng những không có được chút gì đó, ngược lại còn bị đả kiếp, hơn nữa Vân Liên và đại trưởng lão bị trọng thương, sao bọn họ cam tâm?
"Các ngươi muốn đối địch với Vân tông?" Sắc mặt của tam trưởng lão xanh mét, đôi mắt u ám đảo qua những Thánh Linh trước mặt, cho dù thế nào ông cũng đều phải thử một lần.
"Như Phong đại sư bảo ngươi cút, ngươi còn không nghe thấy sao?" Một lão giả áo bào xanh của bộ tộc Long Đồ Đằng cao ngạo ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn tam trưởng lão, không úy kỵ nói: