*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Ha ha, không biết hai vị cô nương là người trong thế lực nào? Có thể báo cho bản công tử biết tính danh không?" Nam tử thanh sam khẽ phe phẩy quạt giấy, đôi mắt hẹp dài tinh tế đánh giá hạ Hạ Như Phong, khóe môi cong lên tươi cười, trong mắt không che dấu kinh diễm chút nào.
Về phần Lý Nột đi theo phía sau Hạ Như Phong, vẫn là bị hắn hoàn toàn bỏ qua.
Hạ Như Phong mày không dấu vết nhíu lại, đôi mắt đen lạnh xuống, lạnh lùng nhìn nam tử thanh sam một cái, quay đầu nhìn về phía Lý Nột phía sau: "Hắn là ai?"
Lý Nột nắm chặt nắm đấm từ từ mở miệng, thu lại cừu hận ở trong mắt, hít sâu vào một hơi, hòa hoãn lại tức giận, mới mở miệng nói: "Tiểu thư, ta cũng không biết, lúc trước khi ta bị đuổi khỏi Lý gia, đã là rất nhiều năm trước, có rất nhiều việc, cũng không phải ta có thể biết được."
Lời nói của hắn nhất thời khiến cho nam tử thanh sam và hai lão giả đều nhìn về phía hắn, trong ánh mắt chứa một tia nghi hoặc.
Lão giả áo bào trắng theo sát ở bên cạnh nam tử kia hơi nhíu mày, đột nhiên như là phát hiện ra cái gì, đột nhiên trừng lớn đôi mắt: "Ngươi... Ngươi là Lý Nột phế vật kia? Ngươi lại còn có một ngày quay về Đông Linh đại lục? Trôi qua nhiều năm như vậy, nếu không phải ngươi và phụ than của ngươi có mấy phần tương tự, ta đều không nhận ra ngươi đã đến rồi, hừ, phế vật chính là phế vật, người có thể được phế vật đi theo, nhất định cũng là phế vật, không biết người của thế lực nào, lại để cho một số phế vật đến."
Khóe miệng cong lên khinh thường, lão giả áo bào trắng khinh thường nhìn Lý Nột, trào phúng trong mắt ông ta không khỏi làm Lý Nột nhớ lại nhiều năm trước, khi đó trong mắt ông ta cũng có khinh thường như vậy, chỉ là một tia khinh thường này khiến cho hắn hận nhiều năm như vậy.
Hắn nằm mơ cũng muốn xuất hiện ở trước mặt đám người này, nói với bọn họ, cho dù Lý Nột hắn là phế vật, nhưng tiểu thư của hắn tương lai cũng là muốn sải bước đến đỉnh cao đại lục, nhận triều bái kính ngưỡng của người khác.
"Ta tường là ai chứ, thì ra là công tử Lý Nhược Nhiên của Lý gia, trưởng lão Lý Lịch Thanh, còn có Vũ trưởng lão viện Dược Sư."
Ngay lúc này, sau lưng một giọng nói tà khí mười phần từ gió nhẹ truyền vào tai mọi người, ngay lúc mọi người nhìn lại, đã thấy một nam tử tuấn mỹ mặc y phục tím đón gió đi đến. Mu bàn tay của nam tử đặt về sau, bờ môi nở nụ cười tinh quang, mắt tím khẽ xẹt qua từ trên người Lý Lịch Thanh, ở chỗ sâu trong đáy mắt mơ hồ hiện ra một tia lạnh lẽo.
"Nàng là người của Tử Minh phủ ta, chẳng lẽ các ngươi có ý kiến sao?"
Chờ nàng và Tà nhi thành thân, vậy chính là nhi tức của ông, coi như là người củaTử Minh phủ đi? May mắn lần này Tà nhi đang bế quan, không thể đi theo đến, nếu không để cho hắn nghe thấy lời nói sỉ nhục Hạ Như Phong của Lý Lịch Thanh, đoán chừng sẽ trực tiếp đại khai sát giới.
Ông rất hiểu rõ nhi tử đã thất lạc rất lâu mới tìm trở về kia, cả trái tim của tiểu tử kia đều đặt ở trên người của nàng, sao có thể cho phép có người sỉ nhục nàng? Cho dù chỉ có một câu, cũng đã phạm vào nghịch lân của hắn.
"Tử bá phụ." Nhìn thấy Tử Minh Dạ xuất hiện, lãnh ý trong mắt Hạ Như Phong đều rút đi, ánh mắt thoáng nhìn về phía sau ông, hỏi: "Tà hắn có đến không?"
"Ha ha." Cong khóe môi lên, khuôn mặt tươi cười của Tử Minh Dạ càng thêm rực rỡ, nháy mắt với Hạ Như Phong: "Như Phong nha đầu, nếu con muốn thấy hắn, vậy nhanh chóng gả cho Tử Minh phủ chúng ta, chắc chắn tiểu tử kia đã không chờ nổi nữa rồi."
Khóe miệng co rút, Hạ Như Phong lấy tay che trán, bất đắc dĩ thở dài.
"Thiếu phủ chủ, nàng chính là người của Tử Minh phủ ngươi?" Lý Lịch Thanh nghe đối thoại của Hạ Như Phong và Tử Minh Dạ, cảm giác ở như lọt vào trong sương mù, đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía Tử Minh Dạ, nhíu mày hỏi.
Khóe môi tươi cười của Tử Minh Dạ từ từ biến mất, sắc mặt lạnh xuống, không còn nhu hòa như đối mặt với Hạ Như Phong nữa, mắt tím nhìn lướt qua Lý Lịch Thanh, sau đó ánh mắt chuyển về phía Hạ Như Phong, vẻ mặt như kỳ tích khôi phục ôn hòa: "Như Phong nha đầu, chúng ta đi thôi!"
Nhìn thấy mình bị coi thường như vậy, Lý Lịch Thanh tức giận đến sắc mặt xanh mét, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Tử Minh Dạ.
Tử Minh phủ cũng thật sự là dẫn đầu, lại để cho một đám phế vật gia nhập, không cần bao nhiêu thời gian, Tử Minh phủ sẽ bị thế lực khác thôn tính.
Ánh mắt của Lý Nhược Nhiên vẫn nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Hạ Như Phong và Ngân Luyến, khóe môi cong lên, vỗ quạt thu lại, trong mắt chứa một tia hưng trí: "Lịch Thanh trưởng lão, ta rất có hứng thú với hai cô nương này, nhất là nữ tử mắt đen y phục đỏ kia, cho dù là dùng phương pháp gì, cũng phải giúp ta lấy được hai cô nương này, ha ha, chắc chắn đùa bỡn nữ tử lạnh nhạt như vậy, hẳn là rất có ý tứ, chuyện này, giao cho ngươi đi hoàn thành."
"Ta hiểu rồi, công tử." Lý Lịch Thanh gật đầu, nhưng mà ánh mắt nhìn Lý Nột lại hiện lên một tia sát khí.
Nếu như phế vật này chết ở bên ngoài, cũng coi như thôi, bây giờ lại còn dám trở về, để cho người ta biết Lý gia từng xuất hiện một phế vật như vậy, không phải đã đánh mất mặt của Lý gia sao? Cho nên cho dù thế nào, phế vật này đều phải chết, chỉ có như thế, mới trừ bỏ được vết bẩn này.
Ánh sáng mặt trời nhô lên cao, ánh sáng ấm áp chiếu xuống dưới, khóe môi của Tử Minh Dạ hơi cong một cái, bàn tay giưo lên, một cây quạt màu tím xuất hiện ở trong tay ông, khẽ phe phẩy chiếc quạt, nói: "Như Phong nha đầu, con thân là luyện dược sư cửu phẩm, Tử Minh phủ ta đã giúp con che giấu, trừ người của Phiêu Miểu Tiên ra, sẽ không có ai nói thân phận của con ra, ha ha, ta biết cạnh con có một Thánh Thú cường đại, chỉ là đại lục cũng có rất nhiều cường giả Thánh Linh, bọn họ có thể rất cần luyện dược sư cửu phẩm phục vụ vì bọn họ, lấy thực lực của con, vẫn là không cần tiết lộ thân phận này ra."
Nghe vậy, Hạ Như Phong chỉ là lạnh nhạt cười, nàng thấy Tử Minh phủ là đang lo lắng cho nàng, cho nên với lòng tốt của Tử Minh Dạ, lòng nàng sinh ra cảm kích. Nhưng nàng có nắm chắc, không có bất luận kẻ nào có thể ép nàng đi làm chuyện không muốn làm.
"Tử bá phụ, Tà hắn... Còn tốt chứ?"
Trong đầu hiện ra một khuôn mặt tuấn mỹ tà mị, khuôn mặt Hạ Như Phong nhu hòa đi, khí chất cả người đều đã xảy ra thay đổi hoàn toàn, nếu nói vừa rồi nàng lạnh nhạt xuất trần, lúc này nàng lại nhu hòa như một làn gió nhẹ.
Có lẽ là chỉ có nhớ đến hắn thời điểm, nàng mới có một mặt không giống người thường như vậy.
"Hắn đang nhận truyền thừa huyết mạch, đại khái còn cần một đoạn thời gian mới có thể bế quan đi ra." Tử Minh Dạ khẽ cười, trong mắt tím hiện ra tia từ ái, đưa tay xoa đầu Hạ Như Phong, nói, "Như Phong nha đầu, Lý gia Lý