Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 82-2: Thế lực mạnh đến thăm 2



Thật ra, hôm nay Cổ Phi có thể đột phá là bị Hạ Như Phong ảnh hưởng, ở dưới thiên phú biến thái kia của Hạ Như Phong, hắn đành phải càng nỗ lực vươn lên, cho nên sau khi Hạ Như Phong rời đi, hắn đi tìm vài linh thú có thực lực tương đương với mình để đại chiến một trận với nó, lại làm cho chính mình tiến vào hiểm cảnh, vì thế, bình cảnh đang bị mắc kẹt kia ngay lập tức bị đâm thủng như vậy...

Ngay lúc Cổ Phi rút kiếm tiến lên, sau lưng truyền đến một giọng nói làm cho động tác của hắn dừng lại: "Cổ thiếu, Cổ thiếu, việc lớn không tốt."

Lông mày khẽ nhíu, hắn tức giận xoay người, hai mắt như thể phun ra tia lửa nhìn người chạy đến: "Tốt nhất ngươi nên nói ra một lý do quấy rầy ta chiến đấu, nếu không, thủ đoạn của ta ngươi đã biết rồi đấy."

Nam nhân làn da màu lúa mạch sợ run cả người, ở dưới hai mắt của Cổ Phi, hắn ngửi thấy được hương vị của tử vong. Hung hăng nuốt nước miếng, nam nhân mới yếu ớt nói: "Là... Là như thế này, Cổ thiếu, hôm nay ta ở học trong viện thấy vị bằng hữu bộ dáng rất đẹp tên là Hạ Như Phong kia của ngươi."

"Như Phong?" Nghe thấy tên của Hạ Như Phong, Cổ Phi thu tức giận ở trong mắt lại, không hiểu nói: "Nàng làm sao vậy?"

"Nàng như nổi lên xung đột với Cốc Tâm Nhi ở Cốc gia, dường như tức giận đi Cốc gia phát tiết?"

"Cái gì?" Trong lòng kinh sợ, trên mặt của Cổ Phi hiện ra một tia lo lắng: "Nha đầu kia thật đúng là dễ dàng nổi xung đột với người khác... Cốc gia, haiz, lần này phiền phức rất lớn, nhưng mà đa tạ ngươi đưa tin tức tới, về sau nếu có việc thì đến tìm ta."

Lần trước, lúc Hạ Như Phong quyết định chém giết Thượng Quan Chỉ Nhược, hắn cũng không lo lắng. Bởi vì nếu là những người đó chết hết, thì ai biết là bọn họ giết? Nhưng lần này...

Lập tức, không chiến đấu với Trịnh Nham nữa, mũi chân chạm nhẹ ở trên mặt đất, vươn người nhảy lên một cây cổ thụ, mượn thế của cổ thụ, nhảy về phía xa...

Vẻ mặt của nam nhân da màu lúa mạch kích động đỏ bừng, hắn chạy tới đưa tin tức này, còn không phải là vì một câu như vậy sao? Có lời hứa của Cổ Phi, về sau còn có ai dám ăn hiếp mình?

Mà vẻ mặt của Trịnh Nham nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Cổ Phi đã bay xa, tự nhận thức Cổ Phi đã rất lâu, lại chưa bao giờ nhìn thấy hắn có bộ mặt  khẩn trương như vậy? Người nọ rốt cuộc là ai? Sao lại có thể khiến cho Cổ Phi có xúc động lớn như thế...

"Ầm."

Ánh nắng mặt trời chiếu đầy bên trong phòng, lão giả đang luyện chế đan dược bị tiếng đạp cửa không lịch sự này làm cho hoảng sợ, cả người đều nhảy lên, thiếu khống chế của ông, đan dược đành phải tuyên bố trở thành phế thải.

"CMN, tên ranh con nào đến đạp cửa của lão tử." Lão giả thì thầm một tiếng, nhưng không có nhiều tức giận, ông biết, ở học viện dám đạp cửa của ông, thì chỉ có đệ tử bảo bối kia của ông, mà để ông nghi ngờ là từ trước đến nay Hạ Như Phong đều là một dáng vẻ thản nhiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho nàng đạp cửa đi vào.

Tiến vào bên trong nhà, Hạ Như Phong đi về phía trước đã trực tiếp mở miệng: "Con muốn từ mượn vài người của người."

"Mượn người? Con mượn người làm gì?"

"Đi phá cửa nhà của người khác."

"Phá cửa?" Ánh mắt của Thu Phong sáng lên, hiển nhiên là rất thích thú với chuyện này, sau đó cảm thấy bộ dạng như thế ở trước mặt đệ tử rất mất mặt, vội vàng thu ánh sáng trong mắt lại: "Ha ha, đi thôi đi thôi, con cầm lệnh bài này, có thể điều đi một nhóm người trong đoàn trưởng lão."

Tiện tay ném lệnh bài màu đỏ cho Hạ Như Phong, Thu Phong không quan trọng nói.

"Đây là..."

"Ha ha, đây là Phượng Hoàng lệnh, ta đã cho mười một người, trong đó mười người là thập đại trưởng lão, con chính là thứ mười một, có lệnh bài này, đoàn trưởng lão tùy con sai khiến."

"A." Gật đầu, Hạ Như Phong vuốt ve đồ án trên lệnh bài Phượng Hoàng, cất nó vào trong ngực: "Đúng rồi, con muốn đi đập chính là cửa Cốc gia, nghe nói Cốc gia có một người là trưởng lão công hội luyện dược, phiền người nói một tiếng với hội trưởng An Đức Lâm, để cho công hội luyện dược không cần nhúng tay vào việc này."

"Hừ, không phải chỉ là Cốc gia thôi sao, đập thì đập, ta cũng sớm khó chịu với Cốc gia kia rồi, yên tâm, chỗ lão nhân An Đức Lâm đó, ta sẽ giúp con chuyển lời một tiếng."

Đi ra phòng nhỏ, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người, khóe miệng của Hạ Như Phong nở nụ cười tàn nhẫn, đưa tay lấy ra lệnh bài màu đỏ trong ngực, ở dưới mặt trời, lệnh bài màu đỏ lóe ra tia sáng chói mắt.

"Biểu muội, sư phụ của muội rốt cuộc là..." Cuối cùng, Hạ Ngân Nguyệt vẫn không thể nhịn được nữa, mở miệng dò hỏi.

Nghe đối thoại của bọn họ, lệnh bài kia có thể ra lệnh cho thành viên đoàn trưởng lão, dường như là phát ra từ tay của ông, hơn nữa thoạt nhìn giao tình của ông với hội trưởng công hội luyện dược rất sâu. Như vậy sư phụ này của biểu muội mình, ông thật sự là trưởng lão bình thường trong học viện sao?

"A? Ông ấy chính là viện trưởng của học viện Linh Phong..."

Ngơ ngác há to miệng, Hạ Ngân Nguyệt sững sờ nhìn về phía bóng dáng đã đi xa, trong chốc lát mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng đuổi theo bóng dáng màu bạc phía xa...

Nơi ở của trưởng lão là vị trí đỉnh núi của học viện, bị một tòa núi cao ngăn cách với khu dạy học, nếu muốn đi vào nơi của trưởng lão, phải vượt qua núi cao, bởi vì tốc độ của Hạ Ngân Nguyệt chậm chạp, nên nàng để cho nàng ấy chờ ở đây, còn mình thi triển Mị ảnh Tiên Tung, nhanh chóng nhảy về phía tòa nhà ở xa kia.

Tòa nhà cao lớn đập vào ánh mắt, sau đó mắt của Hạ Như Phong tự nhiên có thể nhận ra, tòa nhà kia là được chế thành từ nguyên liệu đắt giá, có thể ngăn cản một chiêu cao nhất của Linh Vương.

"Người nào..."

Ở lúc rơi xuống trên núi cao, một hộ vệ tiến lên ngăn cản nàng, vừa định trách mắng, đã thấy thiếu nữ kia giơ tay lên, lệnh bài Phượng Hoàng màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Hộ vệ vội vàng lui về phía sau hai bước, cung kính quỳ một chân xuống đất, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh vì hành động vô lễ của mình vừa rồi.

Cho đến lúc thiếu nữ rời đi, hộ vệ mới từ dưới mặt đất bò lên, thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn thiếu nữ này không so đo với mình, bằng không, hắn chết cũng không có người thông cảm cho hắn.

Đến trước tòa nhà cao lớn, Hạ Như Phong mới dừng bước chân lại, ngửa đầu nhìn lên cao, dường như tòa nhà có thể thông vào trong mây trên trời. Nhưng mà nhìn thấy một màn nguy nga tráng lệ này, trên mặt của nàng không có bất kì cảm xúc thay đổi nào. Duy nhất có thể để cho nàng sợ hãi thán phục, có lẽ cũng là tiền tài quyền thế hùng hậu của học viện Linh Phong.

"Ngươi là ai?" Một lão giả tóc hoa râm mới từ trong tòa nhà đi ra, nhìn Hạ Như Phong không lịch sự, ngay lập tức khẽ nhíu lông mày, lạnh lùng hỏi.

Thủ vệ bên ngoài làm ăn kiểu gì không biết? Sao lại tùy tiện để một đệ tử bước vào? Viện của trưởng lão bọn họ, há lại người nào cũng có thể đi vào?

"Hạ Như Phong đến tìm các vị trưởng lão." Hạ Như Phong thu ánh mắt đánh giá tòa nhà lại, đầu quay về phía lão giả đang chất vấn nàng, lạnh nhạt nói.

Thế mà, lão giả kia vừa nghe đến tên của nàng, sắc mặt nhất thời thay đổi, hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào nàng: "Ngươi chính là Hạ Như Phong?"

Cảm nhận được thái độ thù địch từ trên người của lão giả, Hạ Như Phong có chút không hiểu vì sao, nhưng vẫn gật đầu: "Chính là ta, ta là tìm đến các vị trưởng lão..."

"Hừ, ngươi nha đầu chết tiệt này, còn dám tới viện của trưởng lão chúng ta, hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi thật tốt một chút." Lão giả lên tiếng đánh gãy lời nói kế tiếp của Hạ Như Phong, cơ thể chợt lóe, một cây gậy gai sắc bén trong tay đã đâm về phía vai trái của nàng.

Vẻ mặt khẽ đổi, Hạ Như Phong vội vàng lùi về phía sau, mặc dù nàng có Mị ảnh Tiên Tung, nhưng sao có thể so với tốc độ của cường giả Linh Vương?

Mắt thấy gai nhọn sẽ đến gần vai trái, một lực gió từ sau lưng xông đến, đánh về phía lão giả, ánh mắt lão giả thu lại, thu gai nhọn, lùi lại phía sau mấy bước, bước chân đứng vững, rồi mới đưa ánh mắt nhìn về phía người vừa mới ra tay giúp đỡ.

"Ngô Thiên, ngươi muốn xen vào việc của người khác sao?"

"Hừ." Cơ thể lão giả áo bào đỏ chợt lóe, đã xuất hiện ở trước người của Hạ Như Phong: "La Nhị, ngươi không quan tâm quy định học viện, tự mình ra tay với đệ tử, ngươi còn không biết xấu hổ chất vấn ta?"

"Được lắm." La Nhị oán hận trừng mắt nhìn Ngô Thiên, đưa tầm mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, vẻ mặt kiêu căng hỏi: "Ngươi, có dám cùng ta quyết chiến công bằng không?"

"Ha ha" Nghe được lời ấy, Ngô Thiên phá lên cười, lông mày mang theo một tia khinh bỉ: "Lão già này, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Nàng mới bao nhiêu? Nàng để ngươi làm tổ tiên cũng đủ rồi, còn dám nói quyết chiến công bằng với nàng? Đây mà là công bằng sao? Ta nói ngươi lão gia hỏa này, thật sự là rất không biết xấu hổ, mặt mũi của đoàn trưởng lão chúng ta đều vì ngươi mà mất hết.”

Vẻ mặt của La Nhị thay đổi, ông cũng biết lời nói vừa rồi có chút không logic, nhưng đệ tử của mình bị người ta giết, mà lại không thể báo thù, chẳng khác nào đánh vào mặt của mình. Vì vậy nhìn thấy Hạ Như Phong, ông mới có thể phẫn nộ đến mất lý trí.

"Hừ." Lời nói đã ra khỏi miệng, không thể thu lại được, ông đành phải dùng một tiếng hừ lạnh để che dấu xấu hổ.

"Hừ? Ngươi hừ cái gì mà hừ? Đừng cho là ta không biết ý nghĩ của lão già ngươi này, ngươi muốn báo thù vì đệ tử? Ha ha, thật sự là buồn cười, đây chính là mệnh lệnh của cấp trên, có thể trách được ai? Muốn trách chỉ có thể trách Lý Phàm kia có mắt không biết thái sơn, đắc tội người không nên đắc tội."

Lý Phàm? Lúc này Hạ Như Phong mới rõ, vì sao lần đầu gặp mặt, lão giả này lại chĩa mũi nhọn vào mình, thì ra ông ta là sư phụ của Lý Phàm.

Khóe miệng lập tức nở nụ cười lạnh, nàng đi đến trước mặt của Ngô Thiên, giơ tay lên, lệnh bài Phượng Hoàng xuất hiện ở trong tay của nàng: "Ngô Thiên trưởng lão phải không? Lệnh bài này, ngươi hẳn là biết chứ?"

"Này..." Cơ thể của Ngô Thiên run lên, đôi mắt chợt trợn to, vội vàng quỳ chân sau xuống đất, cung kính nói: "Đoàn trưởng lão số năm mươi ba Ngô Thiên trưởng lão, bái kiến đại nhân."

Mà La Nhị kia, thấy lệnh bài xuất hiện, trên mặt sớm không còn vẻ mặt hung ác, cũng quỳ rạp xuống đất, tương phản với Ngô Thiên, toàn bộ cơ thể của ông đều run rẩy: "Đoàn trưởng lão số sáu mươi La Nhị trưởng lão, bái kiến đại nhân."

Người có thể có được loại lệnh bài này, trong học viện chỉ có thập đại trưởng lão, không tệ nhất, cũng là đệ tử của thập đại trưởng lão.

Nhìn thấy lệnh bài, tương đương nhìn thấy thập đại trưởng lão, bọn họ không dám vô lễ, bằng không sẽ bị đoàn trưởng lão nghiêm trị.

"Được, Ngô Thiên trưởng lão, phiền ngươi dùng tốc độ nhanh nhất, giúp ta triệu tập một số người, đi đến Cốc gia."

Nói xong lời này, Hạ Như Phong xoay người nhảy xuống núi, rất xa đã thấy tên hộ vệ vừa rồi kia, lần này hộ vệ hiển nhiên học thông minh, nhìn thấy bóng dáng màu bạc bay về phía trước, chân sau quỳ rạp xuống đất, cung kính nghênh đón, cho đến khi bóng dáng kia biến mất ở trên núi, mới từ trên mặt đất đứng lên.

Triệu tập người cũng cần một khoảng thời gian, dù sao các trưởng lão cũng không rảnh, không thể lúc nào cũng luôn đứng ở trong viện trưởng lão. Nhưng nàng lo lắng cho Cốc Mị Nhi, không thể chờ đợi, thế nên sau khi phân phó xong bèn rời đi.

Lúc này ở Cốc gia, u ám bao phủ, trên mặt mỗi người đều là vẻ mặt u sầu, ngay cả thị nữ hộ vệ cũng im lặng cúi đầu làm việc, cũng không náo nhiệt như thường ngày nữa.

Đại sảnh Cốc gia, ngồi ở vị trí chủ thượng là một vị lão giả đã quá tuổi, hai tóc mai của ông sớm hoa râm, nhưng bởi vì chăm sóc khéo, nên khiến da dẻ của ông không giống người già vốn có.

Người này chính là Nhị trưởng lão của Cốc gia, cũng là trưởng lão Cốc Thanh của công hội luyện dược, tuy gia chủ Cốc gia là người khác, nhưng quyền nói lớn nhất lại nằm ở trong tay của ông ta. Ai bảo ông là một vị luyện dược sư tứ phẩm cấp thấp, lại là trưởng lão của công hội luyện dược chứ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv