Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 119: Ngũ hành thánh giả



Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Ánh mặt trời bao phủ đại sảnh, hai tay lão giả vòng ra sau lưng, không ngừng đi qua đi lại trong phòng, gương mặt lộ vẻ lo lắng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa.

"Không được." Nắm tay đập vào lòng bàn tay, lông mày hoa râm của lão giả cau lại: "Ta lo lắng, ta muốn đi Hỏa Sơn tìm Phong nhi, nói không chừng nàng..."

Đúng lúc ông xoay người muốn đi ra ngoài cửa, bên ngoài chợt truyền đến một tiếng rống to: "Tiểu thư trở lại, tiểu thư bọn họ đã trở lại..."

Lúc này, tất cả mọi người đều từ chỗ ngồi đứng lên, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ nhìn về phía cửa.

Vẻ lo lắng trên mặt dần dần biến mất, Hạ Lâm Lạc lắc mình một cái, bóng dáng liền biến mất, những người còn lại cũng nhìn nhau một cái rồi cước bộ đồng loạt chạy ra cửa.

Đi ra đại sảnh, ánh mắt Hạ Lâm Lạc xẹt qua những người có mặt nhưng cũng không thấy bóng dáng của Hạ Như Phong, ông đưa tay ra túm lấy người vừa rồi hét to, hung ác nói: "Phong nhi đâu?"

Cơ thể người nọ run lên, yếu ớt trả lời: "Tiểu... Tiểu thư nói nàng có việc nên đã về phòng trước...."

"Nha đầu này." Hạ Lâm Lạc nghe vậy, mới thả tay ra, bất đắc dĩ thở dài: "Có lẽ mấy ngày nay nàng cũng mệt mỏi, để cho nàng nghỉ ngơi đi..."

Dù sao, chỉ cần nàng bình an vô sự thì ông đã an tâm.

Bên trong phòng, gió nhẹ thổi qua cửa sổ đang mở, màn giường lay động, thiếu nữ ngồi khoanh chân trên giường, gió nóng thổi mái tóc đen xẹt qua hai má trắng nõn của nàng.

Tong lòng bàn tay là một cái hộp đen cổ quái, cái hộp đen này chính là vật lúc trước đoạt được từ trên tay của An Đức Lâm.

"Khế ước vô tận Không Gian Giới Chỉ, cần máu, không biết máu của nàng đối với  cái hộp đen này có tác dụng hay không." Hạ Như Phong nhẹ nhàng cau mày, ngón ta mảnh khảnh vuốt ve mặt ngoài cái hộp đen, lẩm bẩm với chính mình.

Chân mày giãn ra, nàng dùng linh lực bức một giọt máu từ đầu ngón tay ra, máu kia rớt xuống hộp đen, trong nháy mắt tiến vào hộp đen.

Xung quanh cái hộp tỏa ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt, ánh sáng kia vô cùng nhạt, nếu không phải Hạ Như Phong có ánh mắt hơn người thì cũng không có cách nào thấy được.

"Hữu dụng?" Ánh mắt Hạ Như Phong sáng lên, thử vặn bung nắp hộp ra, nhưng mà nắp hộp vẫn không nhúc nhích.

"Sao lại thế này? Rõ ràng mới vừa rồi..."

Còn chưa nói xong thì nàng cảm thấy đầu đau nhói một chút, chợt một câu nói nhàn nhạt vang lên ở trong đầu của nàng.

"Ngũ Hàng tương sinh, Ngũ Hành tương khắc, Ngũ Hành luân diệt, Ngũ Hành sinh linh*."

* Năm nguyên tố hỗ trợ lẫn nhau, năm nguyên tố cùng khắc nhau, năm nguyên tố bị phá hủy và năm nguyên tố được sinh ra.

"Ngũ Hành?" Hạ Như Phong hơi sửng sờ, câu nói kia là có ý gì? Vì sao phải nói tới Ngũ Hành? Đây là bí quyết để mở ra cái hộp đen cổ quái này sao?

Tỉ mỉ suy nghĩ những lời kia lại một lần nữa, không lẽ nói, muốn mở cái cái hộp đen này ra thì cần lực Ngũ Hành?

Nghĩ tới điểm này, bàn tay Hạ Như Phong để lên trên cái hộp, lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, đột nhiên, sức mạnh linh lực ít đi một phần, Hạ Như Phong kinh ngạc nhìn cái hộp đen, chẳng lẽ muốn mở nó ra thì phải cần lực Ngũ Hành sao?

Sau đó,Hạ Như Phong lần lượt đưa linh lực Kim Mộc Thủy Thổ vào, cũng giống như lúc đầu, linh lực trong cơ thể không ít thì nhiều đều bị hút đi một phần, sau khi nó hút đi một phần, cho dù bàn tay đã ngừng lại bao lâu rồi thì cũng không có động tĩnh.

Sau khi đưa vào tất cả năm nguyên tố, trên cái hộp đen bỗng nhiên sinh ra một lực hút, khi Hạ Như Phong chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể đã biến mất ở bên trong phòng.

"Ha ha, đợi ngàn năm, rốt cuộc ta cũng đã tới được nơi của tu luyện giả cả năm nguyên tố."

Không gian vô tận sương mù dày đặc, mây mù mông lung, nam tử mặc áo bào trắng phiêu dật, hai tay để sau lưng, một đầu óc trắng không có gió mà tự bay, gương mặt mang theo tươi cười đầy hưng phấn.

Mái tóc trắng của hắn khác với mái tóc của Mộ Dung Thanh Nguyệt bởi vì bệnh mà biến thành trắng.

Có thể thấy được, hắn là do trải qua năm tháng mà làm cho một đầu tóc đen dần dần biến thành màu trắng. Mặc dù là có một đầu tóc bạc giống như một lão nhân, nhưng diện mạo lại có vẻ cực kỳ trẻ tuổi.

Từ trên mặt của hắn là hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết của năm tháng, nhưng những tang thương của cuộc sống, lại nói cho thế gian tuổi thật của hắn.

"Ha ha, tiểu cô nương, ngươi đừng sợ, ta là người tốt, ta sẽ không hại ngươi." Ánh mắt nam tử dịu dàng nhìn Hạ Như Phong, làm cho người ta có cảm giác như được tắm gió xuân, lời nói rất nhẹ giống như sợ hù dọa Hạ Như Phong chạy.

Khóe miệng run rẩy một chút, đầu Hạ Như Phong đầy vạch đen, nghĩ đến chính mình vô duyên vô cớ bị kéo tới nơi này, lúc này sắc mặt nàng trầm xuống, giọng nói cũng không thân thiện: "Ngươi kéo ta tới nơi này là có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì thì đưa ta ra ngoài."

"Ha ha." Nghe được lời nói của Hạ Như Phong, chẳng những nam tử không tức giận, ngược lại lại cười to hai tiếng nói: "Tiểu cô nương tính khí rất thẳng thắn rất đúng khẩu vị của ta, thiên phú cũng tốt, căn cơ thâm hậu, không có trải qua cái gì bồi dưỡng mà đã là Linh Tướng Tứ cấp, ha ha, nếu như ngươi sống ở thế gia thì chắc chắn cũng không phải chỉ là thành tựu như bây giờ."

Con ngươi chợt co rụt lại, ánh mắt Hạ Như Phong mang theo cảnh giác.

Hắn vậy mà lại nhìn thấu thực lực của nàng? Làm sao có thể? Mình có Nghịch Thiên Quyết, làm sao hắn có thể nhìn thấu?

Giống như không thấy Hạ Như Phong đề phòng, nam tử tiếc hận lắc đầu: "Đáng tiếc a đáng tiếc, nếu như ta còn sống, nói không chừng, ta sẽ nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ."

Hạ Như Phong hơi sửng sốt, ý nghĩa trong lời nói của hắn, đó là, thật ra thì hắn đã ngã xuống?

"Ha hả, chuyện này cũng không có gì kỳ quái, trong Ma Chiến một ngàn năm trước, ta đã ngã xuống." Khẽ mỉm cười, trong mắt nam tử dâng lên nhàn nhạt ưu thương: "Đúng rồi, ta còn chưa nói danh hiệu của ta phải không? Người đời gọi ta là Ngũ Hành Thánh Giả, ngàn năm trôi qua, cũng không biết còn có bao nhiêu người nhớ rõ ta."

"Ngươi là Thánh Linh?" Hạ Như Phong khiếp sợ nhìn nam tử trước mắt, nàng biết nam tử này thực lực rất mạnh, lại không nghĩ rằng hắn cường đại đến như vậy.

Thánh Linh là tồn tại gần với Bán Thần, nhưng tại sao một người cường đại như vậy lại còn có thể ngã xuống?

Vậy đối thủ của hắn thì phải mạnh đến mức chứ?

"Ma Chiến, ngươi nói Ma Chiến, nó là cái gì?"

"Ma Chiến, là cuộc chiến giữa Ma Nhân và nhân loại, vốn dĩ là Ma Nhân là người thống trị đầu tiên của phiến đại lục này, sau đó bị một cường giả trong nhân loại đuổi đi, từ đó nhân loại xưng bá đại lục, có thể là từ sau Thần Chiến viễn cổ, tất cả Bán Thần cường giả đều biến mất, Ma Nhân lần nữa trở về, những điều này đều là tài liệu tìm được trên một số sách, mà ta biết cũng chỉ có những thứ này, lịch sự của thời đại viễn cổ, phần lớn cũng đã biến mất không có cách nào tìm được."

Nghe vậy, giờ phút này, trong đầu Hạ Như Phong là một mảnh hỗn loạn.

Ma Nhân, Thần Chiến, Ma Chiến... Từ trong miệng của Ngũ Hành Thánh Giả nghe được những từ mới này, để cho nàng càng cảm thấy hứng thú với những chuyện đã xảy ra trong thời đại viễn cổ.

Lúc ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nam tử áo bào trắng kia hắn là ai? Người có thể phát huy ra ba kiếm kinh thiên kia, ở đại lục không thể là hạng người vô danh yên lặng được.

"Ngũ Hành tiền bối, ngươi đã nghe nói qua Bạch Thần chưa?"

Sau khi biết thân phận của Ngũ Hành Thánh Giả là Thánh Linh, giọng điệu của Hạ Như Phong cũng không khỏi mang theo tôn kính.

"Bạch Thần?" Ngũ Hành Thánh Giả lắc đầu: "Ta không có nghe nói qua, nghe danh hiệu này hẳn là một Bán Thần!"

"Bán Thần? Không lẽ trên đời này không có Thần tồn tại sao? "

"Thần làm sao có thể dễ dàng đạt tới? Có lẽ trước kia đã từng có, nhưng mà, ta lại chưa từng có nghe nói, dù sao điều kiện để thành Thần quá mức hà khắc, từ viễn cổ đã truyền xuống một câu nói, người thành Thần cần phải trải qua một kiếp tử vong, nhưng người đã chết thì còn nói cái gì thành Thần sao? Nhưng người nào sẽ thực sự trở thành Thần? Cố ý để cho mình chết một lần?"

Ngũ Hành Thánh Giả cười khổ lắc đầu, trở thành Thần là hy vọng của mỗi Tu Luyện Giả, nhưng nếu vì trở thành Thần mà phải chết, không phải là chết oan uổng sao? Dù sao thì người chết cũng không thể sống lại, người nào lại dám lấy sinh mạng để làm thí nghiệm?

"Chẳng qua, nếu như ngươi muốn biết chuyện cũ ở viễn cổ, hoặc là thân phận của Bạch Thần, ngươi có thể đi Linh Sư Viện, nói không chừng ở nơi đó sẽ có thứ mà ngươi muốn."

"Linh Sư Viện." Hạ Như Phong nhíu mày, nàng chưa từng nghe qua chỗ này thì làm sao đi tìm?

Ngũ Hành Thánh Giả nhìn nàng một cái, nhìn ra được nàng cũng không biết mảnh đại lục này, cho nên mở miệng giải thích: "Ngươi không biết sự tồn tại của Linh Sư Viện, vậy ngươi chắc là người của Tây Huyễn đại lục phải không? Mà Linh Huyễn đại lục được chia làm Tây Huyễn đại lục và Đông Linh đại lục, Đông Linh đại lục mới thực sự là đại lục cường giả."

Hạ Như Phong không có đánh gãy lời hắn mà vễnh tai yên lặng lắng nghe.

"Thực lực của ngươi là Linh Tướng Tứ cấp, nếu ở Tây Huyễn đại lục chỉ sợ có thể đã trở thành đệ nhất thiên tài của đại lục, nhưng nếu đi tới Đông Linh đại lục thì chỉ có thể là trung bình, thiên tài so với ngươi càng thêm đếm không xuể, đây cũng là sự phân chia của hai mảnh đại lục, cho nên, Đông Linh đại lục được gọi là đại lục Chí Cao."

"Cái gì?" Hạ Như Phong thật sự bị kinh sợ, nàng cho rằng thiên phú của mình cũng đã đủ cường hãn, lại không nghĩ rằng, ở Đông Linh đại lục thì Linh Tướng Tứ cấp chỉ có thể ở vào mức trung bình.

Chẳng qua, so với những người khác phải cố gắng thời gian dài thì nàng chỉ mới hơn một năm thôi, cho nên nàng có lòng tin trong thời gian cực ngắn nàng sẽ vượt qua mọi người.

"Nếu cao thủ ở Đông Linh đại lục nhiều như vậy, vì sao Tây Huyễn đại lục vẫn còn có thể tồn tại?"

"Chuyện này có liên quan đến Linh Sư Viện mà ta vừa nói, ở Đông Linh đại lục, có mấy thế lực đứng đầu thì Linh Sư Viện là một trong số đó, mấy thế lực đứng đầu này có lập ra các quy tắc, nếu vượt qua Linh Quân cường giả thì không được tiến vào Tây Huyễn đại lục gây chuyện, nếu như bị người khác phát hiện thì sẽ bị các thế lực lớn liên thủ đuổi giết."

Khi nói đến đây, trong mắt Ngũ Hành Thánh Giả lộ ra ánh sáng sùng bái.

Có thể thấy được, ở trong lòng mọi người thì mấy thế lực lớn kia rất có uy thế và ảnh hưởng, ngay cả một Thánh Linh cường giả cũng không ngoại lệ.

"Về phần Ma Chiến kia, nó được tổ chức ở một nơi gọi là Cổ Ma Chi Thành, nhưng nếu gọi nó là một thành thì không bằng nói nó là một thế giới khác, nghe nói lúc ở viễn cổ, nó là do hơn phân nửa Bán Thần cường gỉa liên thủ cùng nhau hoàn thành, là rào cản quan trọng ngăn chặn giữa Ma Nhân và loài người.

Kiến tạo thế giới? Có thể làm nên một thế giới, vậy Bán Thần kia cần phải mạnh đến mức nào chứ?

"Cũng bởi vì có Cổ Ma Chi Thành tồn tại nên Ma Nhân không thể tiến vào lãnh thổ của con người, nhưng mỗi ngày Ma Nhân đều kêu gào trong Cổ Ma Chi Thành, rốt cục, loài người chịu không nổi, tất cả cường giả đều chạy tới Cổ Ma Chi Thành, đây cũng chính là nguồn gốc của Ma Chiến, mà ta chính là ngã xuống ở trong Ma Chiến này." Thở dài, dường như nghĩ đến ngày trước, hắn ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt nhìn xa xăm.

"Như vậy, tiền bối để cho ta tới trong cái hộp đen này là có chuyện gì?"

"Cái hộp đen?" Ngũ Hành Thánh Giả nhíu mày, dĩ nhiên là đối với cái tên mà Hạ Như Phong gọi rất là bất mãn: "Nó không phải gọi là cái hộp đen, về phần nó vốn là tên gì thì ta cũng không biết, ta lấy cho nó một cái tên khác chính là Thiên Linh, vật này, là lúc trước ta đoạt được ở trong di tích viễn cổ, ngươi không có phát hiện là nồng độ linh khí ở trong này dày hơn so với những nơi khác sao?"

Vốn là Hạ Như Phong cũng không có chú ý, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, nàng mới đi cảm thụ linh khí xung quanh.

"Này..." Sau khi cảm nhận được nồng độ linh khí, trong nháy mắt thì Hạ Như Phong ngây ngẩn cả người.

Bốn phía tràn ngập sương mù, thật ra cũng không phải là sương mù, mà là linh khí quá mức dày đặc nên mới xuất hiện hình dạng giống sương mù.

Hơn nữa, nơi đây linh khí quá mức tinh khiết, và linh lực của nó cũng chỉ yếu hơn vòng tay của nàng.

Nếu để cho chiến đội Nghịch Thiên đến đây tu luyện, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ có thể trở thành cường giả danh chấn thiên hạ.

Cho dù là ngay cả tầng cao nhất của Huyết Linh giới thì linh khí cũng không nồng hậu bằng nơi này, nói không chừng chỉ có thăng cấp đến đỉnh cao nhất, hoặc là Triệu Hồi Thư Tiên Thư thì mới có thể so sánh?

Nhưng chắc chắn là, hiện tại Triệu Hồi Thư viễn cổ cũng không có linh khí nồng đậm như ở nơi này.

"Ha ha." Nam tử đắc ý ngẩng đầu lên, dường như rất hài lòng khiếp sợ mà mình đã mang lại cho nàng: "Ta kéo ngươi vào đây, tự nhiên là có chuyện quan trọng, dù sao trong ngàn năm qua, ngươi là người đầu tiên đồng tu* Ngũ Hành mà ta gặp được."

*Đồng tu: Tu luyện cùng nhau hoặc tu luyện giống nhau, ở đây là nói Hạ Như Phong đồng thời tu luyện cả năm nguyên tố: Kim, Mộc, thủy, Hỏa, Thổ cùng một lúc. 

Hạ Như Phong thu hồi khiếp sợ trên mặt, chẳng qua là ánh mắt của nàng khi nhìn Ngũ Hành Thánh Giả lại mang theo ánh sáng khác thường.

Ngũ Hành Thánh Giả, đương nhiên cũng là tu luyện cùng lúc năm nguyên tố, không ngờ rằng hiện nay ở trên đời, trừ nàng ra còn có những người khác có thể cũng đang tu luyện cùng lúc năm nguyên tố.

Nàng có lực của năm nguyên tố là do hiệu quả của Nghịch Thiên Quyết, nhưng hắn lại là tự mình tìm hiểu ra, phần ngộ tính này, ngay cả chính mình cũng thấy mặc cảm.

"Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý trở thành truyền nhân của ta không?" Đôi mắt nam tử rũ xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn thật sâu thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt: "Ta ở nơi này đợi ngàn năm, chính là muốn chờ một người đồng tu Ngũ Hành, tới tu luyện Toàn giai Linh kỹ mà ta tự mình nghiên cứu ra, mà ngươi là người thích hợp duy nhất."

"Dĩ nhiên, ta cũng có một yêu cầu, yêu cầu của ta chính là đánh bại Ma Nhân, ngươi có thể suy nghĩ một chút, như thế nào?" Khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười, trên mặt của hắn hàm chứa nụ cười tràn đầy tự tin.

"Không cần suy nghĩ, ta không chấp nhận." Vậy mà lời nói của Hạ Như Phong lại làm cho hắn trực tiếp sửng sờ.

"Tại sao?"

Hắn cũng đã nói đó là quyển Toàn giai Linh kỹ, không nghĩ tới nàng ngay cả nháy cũng không nháy liền đã cự tuyệt.

"Tiếp nhận của ngươi một quyển Toàn giai Linh kỹ lại phải đi chiến đấu cho ngươi, ta cảm giác khoản giao dịch này rất không có lợi." Hạ Như Phong lắc đầu, hấp dẫn của Toàn giai rất lớn, nói không động tâm là giả, nhưng giao dịch này rất không công bằng.

"Đánh bại Ma Nhân là chức trách của mỗi người." Trên mặt Ngũ Hành Thánh Giả lộ ra tâm tình bất mãn.

Cười nhạt một tiếng, tròng mắt đen của Hạ Như Phong nhìn hắn: "Ngươi chân chính là anh hùng, vì chiến đấu mà chết, ta rất bội phục, nhưng ta không phải là ngươi, thiên hạ có quan hệ gì với ta đâu? Chiến đấu giữa Ma Nhân với loài người thì có liên quan gì tới ta? Ta chưa bao giờ quan tâm những thứ này, ta chỉ muốn bảo vệ thân nhân, không hơn, chẳng qua, nếu là giao dịch công bằng..."

Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, trong mắt xẹt qua trò đùa, nàng không có nói tiếp nhưng Ngũ Hành Thánh Giả lại nghe hiểu.

"Ngươi muốn như thế nào?"

"Không được tốt lắm, ngươi cũng biết muốn chiến đấu với Ma Nhân thì cần phải có thực lực cường đại, vì để cho ta có thực lực có thể chiến đấu với Ma Nhân, cho nên, ngươi đưa hộp Thiên Linh cho ta đi!"

"Ngươi không nói sớm." Ngũ Hành Thánh Giả thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt nhìn Hạ Như Phong: "Hộp Thiên Linh đã nhận thức ngươi là chủ, bởi vì nếu ta truyền thụ linh kỹ cho ngươi thì ta cũng sẽ biến mất, ngươi chính là chủ nhân kế tiếp của nó, tốt lắm, hiện tại ta sẽ truyền thừa linh kỹ cho ngươi, hy vọng ngươi có thể mang nó phát triển thêm nữa."

Vươn ngón tay, một ánh sáng ngũ sắc bắn thẳng vào đầu Hạ Như Phong, nàng cảm giác đầu đau nhói một cái, sau đó trong đầu xuất hiện bốn chữ lớn.

"Ngũ Hành luân diệt?"

"Ngũ Hàng cùng sinh, Ngũ Hành tương khắc, Ngũ Hành luân diệt, Ngũ Hành sinh linh, ngươi phải nhớ kỹ, Ngũ Hành cùng hòa hợp với nhau nhưng cũng khắc nhau, Ngũ Hành luân phiên bị hủy diệt  thì có thể phát huy ra năng lượng của năm loại thuộc tính, cũng có thể dung hợp linh lực của các thuộc tính khác lại với nhau, uy lực của nó mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươii."

Giọng nói của Ngũ Hành Thánh Giả nhẹ nhàng, thân thể chậm rãi biến thành trong suốt: "Tiểu cô nương, nếu như ngươi may mắn có thể đi tới Đông Linh đại lục, thuận tiện giúp ta nhìn xem lão bằng hữu của ta, danh hiệu của hắn là Sát Thủ Thánh Giả, cũng không biết đã một ngàn năm trôi qua, lão gia hỏa kia còn sống hay không..."

Sau khi nói câu nói cuối cùng, thân thể Ngũ Hành Thánh Giả hóa thành một làn khói trắng biến mất trong sương mù.

"Yên tâm đi! Tiền bối, ta sẽ đem linh kỹ của ngươi trọn đời truyền thừa xuống." Nhìn địa phương Ngũ Hành Thánh Giả biến mất, trong lòng Hạ Như Phong âm thầm hứa hẹn.

Đột nhiên, dường như nàng nhớ ra cái gì đó nên nhìn không trung hô lên: "Tiền bối, ngươi còn không có nói ta biết làm sao để ra ngoài..."

Đáng tiếc, giọng nói của nàng thì Ngũ Hành Thánh Giả cũng không có cách nào nghe được...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv