Khi tan cuộc, Diệp Mai Hoa bị giám đốc ngăn cản lại, còn đưa danh thiếp.
“Cô gái này, tôi là giám đốc ở đây, tiếng đàn vừa rồi của cô hay quá, tôi muốn mời đến đây diễn tấu cho chúng tôi.”
Diệp Mai Hoa lắc đầu nói: “Tôi còn có công việc nữa” Giám đốc thấy cô không có từ chối liền, thái độ càng tốt: “Cũng sẽ không làm lỡ thì giờ của cô, mỗi tuần chỉ cần diễn tấu hai lần là đủ rồi, thời gian cứ do cô sắp xếp, bên trong cánh gà còn có một cây piano nữa, bất cứ lúc nào cô cũng có thể tới đây luyện.” Nghe thấy câu nói cuối cùng nói kia, Diệp Mai Hoa hơi động lòng.
Ngồi tù sáu năm này cô chưa hề chạm vào dương cầm, sau khi ra tù thì bôn ba kiếm tiền, càng không có sức lực để luyện tập, hơn nữa tình huống hiện tại của cô cũng không thể có thú vui sang trọng như vậy.
Vừa mới nãy cô đánh đàn có hơi gượng tay, có vài chỗ trúc trắc, nếu như mẹ cô biết được, nhất định sẽ trách cô không chăm chỉ luyện tập.
“Mặt khác, thù lao của chúng tôi chắc chắn sẽ cao hơn mặt bằng, cô có thể suy xét một chút, hiện tại cũng không cần cho tôi biết đáp án. Nếu cô nghĩ kỹ rồi, liền liên hệ với tôi” Diệp Mai Hoa cầm danh thiếp, nói: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ”
“Cảm ơn cô, đêm nay bàn này của cô đã có người khác trả tồi: Những đồng nghiệp khác hơi kinh ngạc.
“Là ai bao chúng ta vậy?” Bởi vì là ông chủ trả tiền cho nên mỗi người đều gọi một ít rượu có giá trị xa xỉ, nếu thanh toán hết chính là một số tiền không nhỏ.
Giám đốc cười nói: “Người kia nói là bởi vì tiếng đàn du dương của cô này nên mới thanh toán hết.” Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Mai Hoa mang theo mập mờ và vẻ hâm mộ.
Đường An Na suýt nữa là cắn lưỡi, oán hận nhìn chằm chằm Diệp Mai Hoa, sau đó là quay đầu nhanh chóng rời đi.
Diệp Mai Hoa vốn muốn hỏi người đó là ai, nhưng giám đốc giữ kín như bưng nên cô đành phải từ bỏ.
Sau khi rời khỏi quán bar, Diệp Mai Hoa vốn định gọi xe, nhưng mà vị trí ở đây tương đối hẻo lánh nên cô không thể nào gọi xe được.
Diệp Mai Hoa hơi chán nản, điều này khiến cô càng thêm kiên định muốn mua một chiếc xe second-hand thay thể cuốc bộ.
Cô đứng ở ven đường, dáng người cao gầy, quần áo tinh xảo, ngay cả những người đi ngang cũng không nhịn được nhìn cô vài lần, còn dẫn tới hai người đàn ông đầy mùi rượu.
“Ôi, em gái này, trông thật xinh đẹp, muốn uống cùng anh một chén hay không?”
“Cô bé, một mình em cô đơn biết bao nhiêu, đi cùng anh đi” Hai tên đàn ông say khướt nam nhân mang theo vẻ mặt đáng khinh nở nụ cười đê tiện chậm rãi tới gần Diệp Mai Hoa, mùi rượu đậm đặc trên người khiến cô buồn nôn.
Diệp Mai Hoa lui về phía sau vài bước, nhíu mày nói: “Tránh rat”
“Đừng hung dữ như vậy chứ! Anh trai nhất định sẽ rất yêu thương eml”
“Đúng vậy, đi chung với anh nào!” Hai người một trước một sau, đang định vây quanh Diệp.
Mai Hoa.
Một tiếng còi chói tai vang lên sau lưng, dọa người hoảng Sợ.
Tôn Quang Hạo ha cửa sổ xe xuống, nói: “Cô gái, lên xe, tôi đưa cô trở về.” Diệp Mai Hoa bất động.
Tôn Quang Hạo lại nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu, tôi là người vừa rồi nghe thấy tiếng đàn dương cầm của cô rất hay!” Diệp Mai Hoa ngẩn ra, nghĩ đến người vừa rồi thanh toán hóa đơn cho bọn họ, chẳng lẽ là người trước mắt?
Gương mặt Tôn Quang Hạo đầy vẻ ngây thơ, rất có tính lừa gạt, hơn nữa nụ cười anh ấy rạng rỡ xán lạn, thật sự rất khó liên tưởng đến hai chữ ‘người xấu’ được.
Sau một hồi chần chờ suy nghĩ, một bên là hai con ma men, một bên là em trai thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, Diệp Mai Hoa quyết đoán kéo cửa xe ngồi lên.
Thời điểm Tạ Minh Thành đi ra vừa lúc thấy Diệp Mai Hoa bước lên chiếc xem Cayenne của Tôn Quang Hạo, Dịch Trí Minh đi theo phía sau trong lòng lộp bộp một tiếng.
Con chuột này đúng là to gan lớn mật!