Diệp Mai Hoa cầm lấy tạp chí trên bàn ngồi nhìn, nhân viên phục vụ bưng một ly nước với gương mặt nở nụ cưởi tươi rói, nói: “Chị à, bên ngoài trời nóng, chị uống ly nước đi” Nói xong, cô ta đưa ly nước ra, Diệp Mai Hoa chuẩn bị nhận lấy, nhưng ly nước kia run lên một chút, trực tiếp đổ nghiêng, khiến cả người Diệp Mai Hoa ướt đãm.
Giọt nước tí tách từ trên đầu cô rơi xuống, quần áo cô đã ướt hết.
Chiếc áo màu trắng đã bị nước xối đến ướt nhẹp, dần dần trong suốt.
“Ây da, chị à, rất xin lỗi, tôi không cẩn thận vấp ngã một chút, chị không sao chứ? Tôi đổi một bộ quần áo khác cho chị.”
Diệp Mai Hoa che lại cổ áo gần như trong suốt, trực tiếp đứng lên.
Cô có ngốc cũng cũng biết chuyện này là cố ý.
Làm đổ nước lên người cô mà không lấy khăn giấy lau mà là muốn cô thay quần áo.
Cô biết giá cả cửa hàng này tuyệt đối sẽ không thấp, giá cả mấy chục triệu, mà số tiền này có thể chống đỡ được tiền thuốc men của Trúc Nhã trong một khoảng thời gian.
“Chị ơi, chị mau đi bộ quần áo khác đi, tôi sẽ lập tức chọn cho cô một bộ quần áo thích hợp” “Không cần! Tôi đi nhà vệ sinh một chút” Diệp Mai Hoa cắn răng, che lại ngực mình, vội vã rời đi cửa tiệm.
Lúc này, Đường An Na cũng không bước ra từ phòng thử đồ, ánh mắt mang theo vẻ sung sướng.
Diệp Mai Hoa vội vàng đi tới nhà vệ sinh, nhưng bởi vì lúc đi gấp gáp, hơn nữa quần áo trên người mát lạnh khiến cô có chút nhếch nhách, không thể không cúi đầu, không cẩn thận liền đụng phải người.
Diệp Mai Hoa đau đớn, suýt chút nữa té lăn trên đất, một đôi cánh thon tay dày rắn chắc trực tiếp ôm lấy vòng eo của cô.
“Cẩn thận” Diệp Mai Hoa hoảng sợ, ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt đen nhánh âm trầm.
Cô hơi ngây ra một lúc.
Tạ Minh Thành nhíu mày, thấy cô đứng vững vàng liền chuẩn bị buông tay, nhưng ánh mắt lại không cẩn thận dừng ở trên ngực cô.
Chiếc áo lót màu hồng nhạt thấp thoáng dưới lớp áo trong suốt khiến người ta máu huyết như muốn phun ra.
Diệp Mai Hoa cảm giác ngực cô giống như là bị kim đâm một chút, lập tức giơ ta đẩy ra, nói: “Tổng giám đốc Tạ, xin lỗi, tôi không cẩn thận đụng vào anh” Tạ Minh Thành dời đi tâm mắt, phát hiện giờ phút này Diệp Mai Hoa nhếch nhách đến cực điểm, tóc tai đều đang dính nước, trên áo gần như trong suốt một nửa.
Người đàn ông nào đi ngang qua cô đều sẽ nhìn lại thêm vài lần, nở một nụ cười thâm sâu.
Diệp Mai Hoa càng cảm thấy lúng túng, những ánh mắt nhìn lên người cô càng khiến cô xấu hổ đến mức ước gì có thể trốn đi.
Cho đến khi, một chiếc áo khoác mang theo hơi ấm khoác lên người cô.
Diệp Mai Hoa đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Minh Thành.
“Đi với tôi” Diệp Mai Hoa bất chấp cả lòng kiêu hãnh của mình, quấn chặt áo khoác quấn, che khuất đi thân hình của mình.
“Đi, đi đâu?” “Cô muốn cứ đi tới đi lui với cái dạng này sao?” Gương mặt Diệp Mai Hoa xấu hổ, Tạ Minh Thành dứt khoát đè lại bả vai của cô, nhanh chóng dẫn cô đi.