Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Diệp Mai Hoa, cô gái bối rối giải thích: “Em, em rất nghiêm túc, anh trai em rất tốt, anh ấy, anh ấy rất đẹp trai…
Cô gái trẻ có vẻ không giỏi giao tiếp với mọi người, nhưng cô ấy rất cố gắng để thể hiện suy nghĩ của mình.
Diệp Mai Hoa dở khóc dở cười nói: “Chào em, chị là Diệp Mai Hoa, nhưng chị không thể đáp ứng được nguyện vọng đó của em được, chị đang làm mẹ rồi.” Cô gái sững sờ: “Mẹ…?”
“Đúng rồi, chị có một cô con gái.” Cô gái liền ủ rũ thu mình vào trông như một quả bóng và nói: “Chị đẹp như vậy, nhưng lại có con rồi nên không thể làm chị dâu em được…” Diệp Mai Hoa không khỏi buồn cười: “Thật là đáng tiếc”
“Vâng, quá đáng tiếc! Em, em tên là Lục Bách Hoa, rất vui được gặp chị.”
“Chị cũng rất vui được gặp em, Lục Bách Hoa”
“Số 13! Số thứ tự 13 chuẩn bị phỏng vấn nhé.” Diệp Mai Hoa nhanh chóng đứng dậy và nói: “Đến lượt chị rồi. Chị đi trước đây Lục Bách Hoa” Lục Bách Hoa ra dấu cổ vũ, nói nhỏ: “Nhất định phải trúng tuyển chị nhé!”, giọng điệu đầy khảng khái.
Diệp Mai Hoa mỉm cười tự chúc bản thân may mắn. Cô gật đầu đứng dậy và đi vào trong.
Lục Bách Hoa nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Diệp Mai Hoa, trong ánh mắt tràn đây sự mê đắm. Nhân lúc mọi người không để ý cô quay người chạy vội tới phòng làm việc, miệng kêu lên: “Anh, anh! Mau, mau giúp em một việc!” Người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc nghe thấy vậy liền đặt cây bút trong tay xuống và ngẩng đầu lên. Một khuôn mặt tuấn tú, sáng như ngọc rọi thẳng vào mắt.
Khi Lục Bách Thiên nhìn thấy Lục Bách Hoa đi vào, nụ cười của anh trở nên tươi hơn, giọng nói có chút cưng chiều: “Bách Hoa, sao em lại tới đây?”
“Anh à, mau, đi giúp em một việc!” Lục Bách Hoa vừa nói vừa đưa tay ra kéo cánh tay Lục Bách Thiên.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Công ty anh không phải muốn tuyển người sao? Có một cô gái cực xinh đẹp, nhanh lên, mau tới tuyển cô ấy đi! Anh nhất định sẽ thăng quan phát tài!” Lục Bách Thiên không hiểu gì, dở khóc dở cười nói: “Bách Hoa, công ty tuyển dụng không dựa vào ngoại hình” Lục Bách Hoa giậm chân một cái: “Anh, anh sao lại ngốc như vậy! Trong phòng làm việc có người đẹp chính là vừa bổ mắt lại vừa thúc đẩy năng suất làm việc hiệu quả hơn, chỉ có lợi chứ không hề có hại.” Đứng trước người anh thân thiết của mình, Lục Bách Hoa hoàn toàn không bị nói lắp nữa, cô còn sợ rằng những gì mình nói không đủ nhanh để có thể hiểu được.
Cuối cùng Lục Bách Thiên bất đắc dĩ đứng dậy, anh luôn yêu thương Lục Bách Hoa cộng thêm sức khỏe của Lục Bách Hoa không tốt nên có chút nuông chiều, thậm chí cô còn có thể ra vào công ty tự do.
Ba năm trước, Lục Bách Thiên thành lập Tiên Phong ở nước ngoài. Đến giờ công ty ngày càng lớn mạnh, năm nay thì chuyển trụ sở chính về Thái Dương. Cũng chính nhờ Tiên Phong mà anh mới có khả năng cạnh tranh với nhà họ Lục, có thể trở về Thái Dương.
Tiên Phong được thành lập thực ra là vì nỗi nhớ với một người nào đó.
Và người ấy là…
Lục Bách Thiên ánh mắt tối sầm lại cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng.
“Anh à, anh nhất định phải tuyển cô ấy, có được không?
Làm ơn đi! Sau này em sẽ thường xuyên đến giúp anh!” Lục Bách Thiên cũng đành đồng ý: “Được rồi được rồi, anh hứa với em” Vì Lục Bách Hoa, kể cả tuyển vào một người không biết làm việc cũng không có vấn đề gì.
“Kìa kìa, anh, chính là chị gái vô cùng xinh đẹp kia! Anh nhất định phải giữ chị ấy lại!” Lục Bách Thiên nhìn theo hướng Lục Bách Hoa chỉ và trông thấy người đang đứng chờ phỏng vấn ở đó.