Trịnh Mẫn Tiên nhìn tài liệu một cái, nói: “Ở đường trung tâm đại đạo, công ty nhà họ Diệp.”
Tay cầm tay lái của Diệp Mai Hoa cứng đơ.
“Cái gì?”
“Xí nghiệp Công ty nhà họ Diệp, cô không biết sao? Cũng đúng, Nó là một xí nghiệp nhỏ, lúc trước còn có chút danh tiếng, bây giờ không ổn rồi, cô xem, sắp phải trực tiếp phá sản rồi, có lẽ không lâu nữa sẽ phải tìm ngân hàng thanh toán thôi.”
Đầu của Diệp Mai Hoa ngơ ra.
Xí nghiệp Công ty nhà họ Diệp.
Là công ty của bố.
Không, hiện tại người đó, đã không còn là bố của cô nữa.
Diệp Mai Hoa tự cười bản thân, kiềm chế lại cảm xúc trong lòng, trực tiếp lái xe đến xí nghiệp Mai Hoa.
Lúc này, Diệp Văn Quân đang ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt trắng bệch, thân hình ốm yếu lại còn ốm hơn lúc mới xuất viện.
“Tổng giám đốc Diệp, cổ đông một lần nữa tìm đến tận cửa, đang ở bên ngoài làm loạn, ngài xem phải như thế nào…”
Diệp Văn Quân trực tiếp đập vỡ ly, nhắm mắt thật mạnh, giọng nói trâm ngâm nói: “Cho bọn họ đi về, công ty sẽ không phá sản như vậy đâu”
“Tổng giám đốc Diệp, cổ đông muốn gặp ngài”
Gặp?
Chẳng qua là muốn ông ấy xin ngân hàng cho phá sản, thế chấp cả cái công ty vào.
Nhưng, không thể thế chấp mà!
Tất cả tâm huyết của ông ấy, đều ở trong đây.
“Bên Long Đằng có hồi âm chưa?”
Diệp Văn Quân gần như dồn hết hi vọng cuối cùng và hỏi.
Thư kí lắc đầu: “Bên kia đã từ chối gặp mặt”
Sắc mặt của Diệp Văn Quân trắng bệch, ông ấy dồn tia hi vọng cuối cùng mà hỏi.
“Chứng khoán An Tín thì sao?”
“Hôm nay sẽ có người đến đàm phán”
Diệp Văn Quân thở phào một chút.
“Năng lực của An Tín rất mạnh, nếu như bọn họ đồng ý ra tay, thì công ty vẫn cứu được, cậu đi ra ngoài nói tin này với bọn họ, để bọn họ yên lòng”
“Vâng, tổng giám đốc Diệp”
Thư kí có chút không nỡ, nói thêm một câu: “Tổng giám đốc Diệp, bây giờ phá sản có lẽ còn có thể giảm mức tổn thất đến thấp nhất”
“Cậu ra ngoài đi.”
Ông ấy làm gì mà không biết cái điều này chứ?
Nhưng năm xưa ông ấy hao tốn bao nhiêu tâm tư mới ngồi lên được vị trí này, mấy chục năm rồi, mỗi đêm ông ấy đều tự trách bản thân, nhưng ông ấy không hối hận năm đó làm như Vậy.
Đem đạo đức nhân nghĩa của bản thân vào, hao tốn tâm huyết cả đời người, ông ấy làm gì có thể để phá sản được?
Chỉ cần có thể qua nỗi lần này, ông ấy nhất định có thể sẽ gầy dựng lại như xưa!
Khi Diệp Mai Hoa lái xe đến, sự may măn trong lòng đã biến mất.
Đích thực là công ty của bố.