Lúc bốn mắt nhìn nhau, Diệp Mai Hoa đã né tránh ánh mắt của anh.
Ánh mắt đó nóng bỏng quá mức.
Đốt cháy khiến tim người ta hoảng loạn.
Anh đột nhiên cúi người xuống, ghé sát tai cô, âm thanh như truyền sâu vào tận trong lục phủ ngũ tạng, anh nói.
“Nếu như không bằng lòng, thì hãy đẩy ra”
Nói rồi, môi anh khẽ đặt lên bờ môi cô, rất nhẹ.
Toàn thân Diệp Mai Hoa như cứng đờ một lúc, rồi lại cố ép bản thân mình thả lỏng, ngón tay động đậy, rồi lại yên tĩnh trở lại.
Từ chối gì chứ?
Trong lòng cô cười nhạo một tiếng.
Trên thế giới, tất cả những thứ nhận được đều phải trả giá.
Những việc sớm đã trải qua, bây giờ vẫn già mồm mà đẩy ra, Tạ Minh Thành sẽ càng nhanh chán ngán mất hứng thôi.
Cô, vẫn muốn ở cạnh Bách An và Trúc Nhã thêm nữa.
Dường như sự ngoan ngoãn của cô khiến Tạ Minh Thành cảm thấy vui vẻ, càng ngoan cố đè xuống, trực tiếp hôn lên môi cô, níu kéo không buông.
Không từ chối, càng chấp nhận anh, cảm giác này vui thích hơn những gì anh dự đoán, có lẽ Dịch Trí Minh nói không Sai.
Anh nên cho cô một thân phận.
Lúc ý nghĩ này vừa vụt qua đầu anh, Tạ Minh Thành phát hiện chuyện này hoàn toàn dễ dàng chấp nhận, trái phải chẳng qua chỉ là một danh phận thôi, cô muốn thì sẽ cho cô.