Trương Trí ngạc nhiên nhìn Diệp Mai Hoa, trả lại máy tính cho cô, nói: “Cô đã làm nó rất hoàn hảo. Trước đây cô đã từng tiếp xúc với lĩnh vực này rồi sao?”
Diệp Mai Hoa nói một cách rất tự nhiên: “Tôi đã từng học qua một chút.”
Trương Trí cười và nói: “Nếu cô có hứng thú, cô có thể đọc những cuốn sách này”
Nói xong, anh ta đưa cho cô hai quyển sách trên bàn của mình.
Diệp Mai Hoa do dự một lúc, sau đó vẫn cầm lấy rồi cùng Trịnh Mẫn Tiên rời đi.
Khi trở lại văn phòng, Trịnh Mẫn Tiên mới thể hiện sự phấn khích của mình.
“Mai Hoa, cô thật sự quá lợi hại! Tiền bối Trương còn cho cô mượn sách nữa!”
Diệp Mai Hoa nhìn hai cuốn sách, cô đã xem qua hai cuốn đó muốn nát rồi, nhìn thấy Trịnh Mẫn Tiên phấn khích như vậy, cô đưa chúng cho cô ấy, nói: “Cô có thể tập luyện khả năng ghi chép của mình” Nói rồi cô đưa cho Mãn Tiên hai cuốn sách.
“Cô, cô thật sự muốn cho tôi mượn sao? Đây là sách mà tiền bối Trương đã cho cho cô mượn mài!”
“Tôi đã xem nó rồi, cô không muốn xem sao?”
Trịnh Mẫn Tiên ngượng ngùng nói: “Nhưng mà đây là tiền bối Trương đưa cô, cô, cô sẽ không cảm thấy tiếc chứ?”
Diệp Mai Hoa cười khổ: “Tại sao tôi phải cảm thấy tiếc vì hai quyển sách này chứ?”
Trịnh Mẫn Tiên cũng cảm thấy mình quá phóng đại, vì vậy càng thêm xấu hổ, nhưng cô ấy vẫn cẩn thận cầm lấy cuốn sách, thề rằng nhất định sẽ đọc thật kỹ càng.
Sau khi phỏng vấn xong, thu dọn một lúc cũng là lúc tan làm, Diệp Mai Hoa còn phải đi đón Tạ Bách An và Trúc Nhã nên cũng không ở lại lâu.
Nhưng vừa đứng dậy, cửa đã bị đẩy ra trước, Lưu Tử Đào bước vào với vẻ mặt vênh váo tự đắc.
“Trịnh Mẫn Tiên và Diệp Mai Hoa là ai?”
Trịnh Mẫn Tiên đứng lên nói: “Là tôi đây, có chuyện gì vậy?”
Lưu Tử Đào bước tới, cô ta nhìn thấy hai cuốn sách trong tay Trịnh Mãn Tiên thì rất tức giận, khi nghe thấy Trương Trí, người luôn thờ ơ với tất cả mọi người lại chủ động đưa hai cuốn sách ra, cô ta không còn giữ được vẻ bình thãn nữa.
“Cô thật sự dám lấy quyển sách này sao, cô có hiểu chuyện không thế?”
Trịnh Mẫn Tiên không chịu thua kém nói: “Bởi vì tôi không hiểu cho nên tôi mới xem nó!”
“Đưa đây. Đừng hòng lấy được nó”
“Dựa vào cái gì chứ!”
“Chỉ có tôi mới có thể quyết định cô có thể tiếp tục ở lại An Tín nữa hay không!”
Lập tức Trịnh Mẫn Tiên cảm thấy vô cùng uất ức, nuốt hết những lời muốn thốt ra vào hết trong miệng.
Lưu Tử Đào thỏa mãn duỗi tay ra nói: “Mang qua đây đi”
Đúng lúc này, Diệp Mai Hoa đi tới, lấy lại hai cuốn sách nói: “Thực sự xin lỗi, hai cuốn sách này là do tôi mượn, không liên quan gì đến Mãn Tiên, cô không thể mang đi, sách này không phải của cô”
Trịnh Mẫn Tiên ra hiệu cho Diệp Mai Hoa bảo cô đừng ra mặt vào lúc này.
Lưu Tử Đào quay đầu nhìn cô, giễu cợt nói: “Cô chính người mới của hôm nay đó sao? Tôi khuyên cô đừng quá kiêu ngạo, an phận một chút, mau đưa quyển sách cho tôi, tôi sẽ không tính toán với cô.”
Lúc này, ba người còn lại trong văn phòng không dám nói gì, cũng không ai muốn đối đầu với sát thân Lưu Tử Đào, nhất là khi trưởng phòng Khương còn chưa có mặt, bọn họ còn không dám động thủ để cứu người.
“Không thể đưa cho cô. Rất xin lỗi”
“Cô có biết mình đang nói gì không? Người mới, cô có đang hiểu không vậy? Cô chỉ cần chuyên tâm viết tốt bản thảo của mình thôi, nhúng tay vào chuyện khác làm gì chứ? Đây là công ty đầu tư chứng khoán An Tín, chứ không phải là nhà của cô.
Diệp Mai Hoa bình tĩnh trả lời một câu.
“Tôi có thể hiểu”