Bách An và Trúc Nhã nằm nép vào bên cạnh Diệp Mai Hoa, Trúc Nhã nằm cuộn tròn như một con thú nhỏ đầy sự bất an, tư thế ngủ của Bách An bên cạnh rất bình thường nhưng bên khóe miệng còn rỉ ra một sợi chỉ nhỏ.
Tạ Minh Thành ngẩn ra trước dáng vẻ đáng yêu của hai đứa nhỏ, cười cười nhẹ nhàng bước lại gần.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt say ngủ yên tĩnh và ngọt ngào của Diệp Mai Hoa khiến người nào nhìn thấy cũng phải thất hồn lạc phách.
Tạ Minh Thành đứng lặng yên quan sát một hồi lâu, trong đầu bất chợt hiện ra những lời Cố Mộc Cường đã hỏi anh ta lúc trước.
“Anh định sắp xếp cho cô ấy như thế nào? Để cho cô ấy lấy thân phận gì ở lại? Định giữ cô ấy lại bao lâu?”
Tạ Minh Thành lúc đó vẫn chưa có trả lời bởi vì anh ta cũng không biết giải quyết thế nào mới tốt.
Nhưng bây giờ, anh ta đã biết câu trả lời.
Anh nhất định sẽ không để cô ấy rời đi.
Về lý, cô ấy là mẹ của bọn trẻ, Bách An và Trúc Nhã lúc nào cũng cần cô ấy.
Về tình, cảm giác của anh đối với cô không tệ, nên cũng có chút không nỡ buông tay.
Cho nên cho dù Diệp Mai Hoa vẫn kiên quyết muốn rời đi, anh cũng nhất quyết không để cô đạt được như ý nguyện.
Nhưng mà về vấn đề thân phận của Diệp Mai Hoa khiến anh có chút đau đầu.
Chẳng lẽ lại cấp cho cô ấy thân phận bà chủ trang viên nhà họ Tạ?
Tạ Minh Thành không dám chắc chắn, nhưng anh cũng không vội vàng tìm kiếm đáp án cho vấn đề khó trả lời này.
Một lúc sau, Tạ Minh Thành nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời đi, người kia vốn đang ngủ say trong phòng chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.
Vào ngày đầu tiên Bách An và Trúc Nhã đi học mẫu giáo, hai đứa nhỏ vô cùng thích thú nên đã tự mình rời giường từ sớm.
Tạ Minh Thành không đưa hai đứa trẻ đến trường mà nhờ cậy hết việc này vào Diệp Mai Hoa.
Rất nhiều người ở bên ngoài còn chưa tận mắt nhìn thấy qua cậu chủ nhỏ của Long Đẳng, huống chỉ là tiểu công chúa, nhưng bọn họ ai cũng đều đã nghe qua danh Tạ Minh Thành.
Cho bọn nhỏ đi học ở một trường mẫu giáo bình thường như bao đứa trẻ khác là cách thức tốt nhất giúp cho danh tính của bọn nhỏ không bị bại lộ ra bên ngoài.
Hai đứa nhỏ nhìn thấy bố không thể đưa mình đến trường, trong mắt hiện lên vẻ mất mát thấy rõ.
Diệp Mai Hoa khẽ xoa đầu bọn nhỏ, biết rõ hai đứa nhỏ vô cùng mong mỏi có thể được bố mình trực tiếp đưa đến trường là cảm giác như thế nào.
“Mẹ, mẹ sẽ dẫn con và anh trai đến TSo?”
“Đúng vậy”
Sau khi đưa bọn nhỏ đến trường, cô có nên tới công ty mới báo danh hay không đây?
Nghĩ đến đây, tâm tình của Diệp Mai Hoa liền trở nên nhộn nhạo.
Sau bữa sáng, bác Chung sắp xếp tài xế chở bọn nhỏ đến trường.
Mặc dù Tạ Minh Thành không trực tiếp xuất hiện, nhưng do tình trạng thể chất đặc biệt của Trúc Nhã, mọi thứ đều đã được sắp xếp an bài kỹ càng, thậm chí còn có một đội ngũ y tế luôn túc trực sẵn sàng.
Diệp Mai Hoa mỗi bên dắt một đứa bước đến cổng trường, nơi này bây giờ nhìn đâu cũng toàn là những chiếc xe hơi sang trọng, từng tốp những đứa nhỏ ăn mặc rực rỡ lần lượt được cô giáo đón vào lớp.
Càng đến gần cổng trường, Trúc Nhã càng cảm thấy lo lắng, cô bé nắm chặt tay Diệp Mai Hoa nói.
“Mẹ ơi, con hơi sợ”
Diệp Mai Hoa an ủi.
“Trúc Nhã ngoan không sợ, còn có anh trai bảo vệ con mà” Bách An ra dáng anh trai nói với cô bé.