Sắc mặt của Diệp Mai Hoa trong phút chốc trở nên trắng bệch.
Cả ngày hôm nay cô như một người mất hồn, đến cắt rau cũng có thể không cẩn thận cắt vào tay mình, trong cơn đau cô vội vàng đưa tay lên ngậm vào miệng.
Thế là, vào buổi tối ngày hôm đó lúc Tạ Minh Thành trở về nhà, vào nhà đã thấy một bàn thức anh đầy đủ màu sắc và hương vị đã bày sẵn trên bàn, cùng với…. một ngón tay bị thương, hành động hơi quái lạ của Diệp Mai Hoa.
“Bố! Bố đã về nhà rồi!”
Trúc Nhã vô cùng thích nắm tay bố của mình, từ nhỏ cô bé đã sống ở trong cô nhi viện, đã thấy được rất nhiều nhân tình thế thái của cuộc sống, thế nhưng cô bé vẫn giữ cho mình sự hồn nhiên và niềm hi vọng mãnh liệt trong lòng mình.
Thế nên Trúc Nhã mới có thể nhanh chóng tiếp nhận rằng mình có một người mẹ sau khi được Diệp Mai Hoa đón về nhà, cũng như là gọi Tạ Minh Thành là bố một cách ngọt ngào như vậy ngay sau khi biết được anh là bố mình.
Diệp Mai hoa cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tạ Minh Thành, không nhịn được hơi rụt ngón tay lại.
Rõ ràng là mấy lời quan tâm cô, nhưng khi phát ra khỏi miệng anh lại biến thành: “Sao cô lại ngu ngốc đến vậy?”
Diệp Mai Hoa không được tự nhiên trốn tránh ánh mắt của anh, nói: “Là tôi không cẩn thận thôi, không sao cả, mấy ngày nữa là hết rồi”
“Không nấu được cơm thì kêu người làm làm đi, không cần phải làm khó bản thân như vậy”
Rõ ràng là hi vọng cô không cần cố ép bản thân, nhà họ Tạ cũng chả phải không mời nổi đầu bếp về, nhưng biểu cảm trên gương mặt của Tạ Minh Thành lại khiến người ta có cảm giác anh hơi không kiên nhãn, khiến cho câu nói này lại rế sang một tầng ý khác.
Diệp Mai Hoa trở nên trâm mặc, bàn tay hơi nắm lại.
Đến cả vị trí làm một người làm bếp anh cũng không muốn cho cô làm nữa rồi.
Cô, có thể ở lại cho đến lúc Trúc Nhã hoàn toàn khỏe lại không chứ?
Một bữa cơm này cô nuốt không nổi cơm, trong lòng cô cứ nặng trĩu, thế nên cô chẳng ăn được mấy miếng cả.
Khó có được một hôm Tạ Minh Thành có thời gian rảnh, nên anh đã tự mình cùng hai đứa con của mình chơi Lego.
Phòng khách có một góc trống trải rất rộng, Lego được đổ đầy ra đất, đây là nơi mà bình thường Trúc Nhã và Bách An rất thích cùng nhau vui chơi.
Bây giờ còn có cả bố mình ở bên cạnh cùng chơi, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy được hai đứa nhỏ vui tới cỡ nào, đến cả Tạ Bách An cũng bỏ chiếc máy tính bảng mà cậu luôn kè kè bên người không muốn buông ra chỗ khác, bắt đầu giống những đứa trẻ khác mà nghịch ngợm.
Diệp Mai Hoa sau khi dọn dẹp xong bát đũa thì ngồi trên ghế sofa nhìn mấy bố con bọn họ.
Bóng lưng của một người lớn, hai đứa trẻ dưới ánh đèn khiến cho trong lòng cô chợt thấy ấm áp.