Trang viên nhà họ Tạ đối với cô ấy giống như một cái lồng.
Có những đứa con của cô ấy ở đó, cô ấy chắc chắn sẽ quay lại, nhưng, thỉnh thoảng, cô ấy muốn hít thở chút không khí bên ngoài.
Ở lại trang viên, cô ấy nhắm mắt lại, trong đầu tràn đầy những hình ảnh điên cuồng của đêm qua.
Cảm giác bị hao mòn xương cốt khó có thể quên được lần nghĩ đến cô jần như đỏ mặt xấu hổ, vừa tức giận trước phản ứng của bản thân, vừa không thể kháng cự mối quan hệ như vậy.
Khi đang đi, cô ấy dừng lại, thấy mình đã đi đến trước cổng công ty đầu tư tài chính Tứ Nhã.
Cô ấy đứng một lúc, phát hiện bản thân không thể rời bước.
Những ngày ở Tứ Nhã rất mệt mỏi, nhưng đó là khoảng thời gian cô ấy hạnh phúc nhất, có thể làm những việc mình giỏi, thử thách năng lực của bản thân.
Chỉ là cô ấy không thể quay lại.
Cô ấy đã đánh đổi thì phải chấp nhận hậu quả của sự đánh đổi đó.
Diệp Mai Hoa buộc mình phải nhìn đi chỗ khác, từ từ đi qua.
“Mai Hoa!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Diệp Mai Hoa bỗng nhiên sững sờ, sau đó tăng nhanh bước chân.
Nhưng cánh tay của cô ấy đã bị giữ chặt.
“Mai Hoa, đừng đi.”
Sự điên cuồng của cả đêm qua đã rút hết năng lượng của cô ấy, cộng thêm việc đưa đồ ăn vội vàng vào buổi sáng, sắc mặt cô ấy cũng trở nên tái nhợt hơn một chút.
Diệp Mai Hoa lảng tránh nói: “Không có chuyện gì đâu, công ty vẫn tốt chứ?”
“Ừ, vẫn tốt”
“Tôi vội vàng rời khỏi, có một số việc chưa được bàn giao tốt, rất xin lỗi”
Trúc Nhã xảy ra chuyện sau khi trở về từ đảo Hải Sa, Diệp Mai Hoa đã không hoàn thành việc bàn giao, vội vàng rời bỏ công việc, điểm này, cô ấy rất xấu hổ với Lục Bách Thiên.
Diệp Mai Hoa suy nghĩ kỹ càng, nhặt nhạnh những thứ trong đầu, chỉ ra từng chỗ dễ sai sót và thiếu sót cho anh ta nghe.
Lục Bách Thiên nghe xong, chậm rãi lộ ra một tia cười khổ, nói: “Mai Hoa, em rất thích hợp làm việc ở trong phòng tài chính, em đáng lế không nên rời đi”
Diệp Mai Hoa sửng sốt, cúi đầu nói: “Không có gì, việc gì tôi cũng đều làm qua rồi”