“Mai Nhung, em làm sao vậy? Không nghe lời anh nói sao?” Diệp Mai Nhung có chút sốt ruột xua tay, nói: “Tại sao lại tới nơi này? Anh không biết Long Đăng cũng có đầu tư ở đây sao? Nhỡ đâu chúng ta bị bắt gặp thì phải làm sao?”
Người đàn ông trưng ra vẻ mặt không để ý nói: “Mai Nhung, đừng lo lắng, ở đây không thể gặp được đâu, Long Đăng đầu tư ở hòn đảo phía bên kia cơ”
Tuy là nói như vậy, nhưng Diệp Mai Nhung vẫn không thể nào cảm thấy yên tâm.
Bây giờ đã đến thời kỳ vô cùng quan trọng, cô ta không muốn phạm phải bất kỳ sai lâm nào, nếu như đánh mất con cá lớn như Tạ Minh Thành, mẹ cô ta nhất định sẽ giết chết cô ta.
Diệp Mai Nhung bực bội giậm chân tại chỗ, tự trách bản thân tại sao lại đồng ý đi đến chỗ này quá vội vàng như thế.
“Trương Nhã Bân, chúng ta ngay bây giờ trở về khách sạn bi Trương Nhã Bân có chút không vui, nói: “Mai Nhung, em vốn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ công khai với anh sao?”
“Nhã Bân, anh biết tình cảnh của em mà”
“Tạ Minh Thành tên vô dụng này chưa từng chạm vào em, em còn lo gặp phải anh ta sao?”
“Trương Nhã Bân!” Nhìn thấy dáng vẻ Diệp Mai Nhung đang thực sự tức giận, Trương Nhã Bân ngay lập tức hòa hoãn ngữ khí, hiện tại anh ta vãn không thể đắc tội với Diệp Mai Nhung, anh ta một chút cũng không muốn quay lại cuộc sống ban đầu của mình.
“Mai Nhung, em đừng tức giận, anh cũng chỉ là vì quá yêu em, quá muốn ở bên cạnh em. Vậy nên mới như vậy, anh xin lỗi”
Diệp Mai Nhung cũng nén cơn tức giận, suy cho cùng thì cô ta cũng rất thích anh ta, nếu không thì cô ta cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy cùng anh ta ở bên nhau, nhưng so sánh người đàn ông này với thân phận bà chủ nhà họ Tạ, cô ta vẫn thích vế sau hơn.
“Bây giờ chúng ta quay trở về”
“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ về ngay, Mai Nhung em đừng tức giận, tức giận sẽ không tốt cho cơ thể, anh sẽ cảm thấy rất đau lòng”
Diệp Mai Nhung chịu không được mà mỉm cười, hôn anh †a một cái rồi nói: “Mồm mép láu lỉnh lắm, trở về khách sạn chơi như thế nào cũng tùy anh hết” Một tia chán ghét lóe lên trong mắt của Trương Nhã Bân, nhưng anh ta đã che giấu điều đó rất tốt, anh ta vòng tay qua eo của cô ta, chuẩn bị trở về.
Nhưng khi rẽ vào một góc cua, Diệp Mai Nhung đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chằm chằm về một hướng nào đó trước mặt như thể vừa nhìn thấy quỷ.
Cô ta nhìn thấy, Tạ Bách An đang dẫn một bé gái nào đó đi ngắm cá heo ở trên kính.
Đứa trẻ đó, đúng thật là Tạ Bách An!
Tim của Diệp Mai Nhung ngừng đập hai giây, Tạ Bách An ở đây, đại diện cho việc Tạ Minh Thành cũng ở đây sao? Cô ta sẽ không bị phát hiện đó chứ?
Nhưng mà rất nhanh, nỗi sợ hãi của cô ta đã bị một người khác dập tắt.
Cô ta nhìn thấy Diệp Mai Hoa đang đứng ở một bên.
Diệp Mai Hoa… Tạ Bách An…
Sắc mặt của Diệp Mai Nhung tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi đẩy Trương Nhã Bân ra: “Anh về trước đi, em còn có chút chuyện cần phải giải quyết!” Trương Nhã Bân sửng người một chút, mới nói: “Mai Nhung, em còn có chuyện gì?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, anh về trước đi, lập tức đi maul” Trương Nhã Bân nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhìn thấy hai đứa trẻ, sau đó quay người rời đi.
Khi Trương Nhã Bân rời khỏi đường hầm, anh ta nghĩ nghĩ điều gì đó, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.