Tạ Minh Thành nhíu mày, Bách An mới vừa bị đưa đến bệnh viện, người phụ nữ này liền xuất hiện ở đây, hẳn là có tâm địa khó lường.
Diệp Mai Hoa ban đầu còn có chút sợ hãi anh ta, nhưng nghĩ lại thì hiện tại cô đã rời khỏi Long Thành, không cần cầu xin khúm núm với anh nữa.
Hơn nữa mu bàn tay của cô vô cùng đau đớn, liền nhịn không được nói: “Anh không định xin lỗi sao?” Tạ Minh Thành nén lại vẻ chán ghét, nói: “Bỏ ngay những âm mưu của cô đi.” “Anh đang nói gì vậy?” “Rời khỏi đây ngay
Diệp Mai Hoa cảm thấy người đàn ông này thực sự khó hiểu, cũng không thể bắt anh ta xin lỗi.
“Tôi không biết anh đang nói cái gì, nhưng tôi không thể rời khỏi đây”
Trúc Nhã còn chữa bệnh ở đây, làm sao cô có thể rời đi được.
Tạ Minh Thành tức giận vì thái độ không biết điều của cô, nhưng lúc này anh cũng không rảnh để lôi thôi với cô, liền tiếp tới phòng cấp cứu.
Diệp Mai Hoa thầy Tạ Minh Thành xuất hiện ở đây, như vậy có nghĩa cậu bé mà cô gặp ở văn phòng hôm trước chính là đứa trẻ vừa được đưa tới bệnh viện, con trai Tạ Minh Thành.
Không ngờ anh đã kết hôn, hơn nữa con của anh lại rất giống Trúc Nhã. Nghĩ đến cậu bé đó, trong lòng Diệp Mai Hoa liền có chút kỳ quái.
Cảm giác như là rất đau lòng, không nhịn được mà rất muốn đi xem tình hình thế nào. Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Tạ Minh Thành, hẳn là vấn đề rất lớn.
Diệp Mai Hoa không thể kiểm soát được bước chân của chính mình, đi theo anh tới nhìn qua.
“Chủ tịch Tạ, là viêm dạ dày cấp tính, nhưng cậu chủ nhỏ không phối hợp điều trị, chúng tôi không dám cứ vậy cưỡng ép”
Sắc mặt Tạ Minh Thành tối sầm lại.
Anh đẩy cửa phòng ra, liền thấy Tạ Bách An cuộn tròn như con tôm trên giường, mặt đất vương vãi kim tiêm và thuốc.
Bác sĩ cùng y tá đều đứng bên cạnh với vẻ bất lực, không một ai dám dùng biện pháp mạnh với cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ.
“Tạ Bách An, con đang làm gì vậy?”
Bả vai Tạ Bách An run lên, thực sự có chút sợ hãi, nhưng vẫn nhất quyết không chịu nói chuyện.
Tạ Minh Thành bước nhanh về phía trước, từ trên cao nhìn xuống cậu bé rồi quát: “Con làm loạn gì thế hả?”
“Bố, côn không muốn uống thuốc, bố bảo bọn họ đi ra ngoài đi”.
Giọng nói của Tạ Bách An nghe không có chút sức lực nào, có thể thấy được là đau đến mức không chịu nổi rồi.
Cậu bé cố gắng chịu đựng, cho dù rất đau đớn cũng không khóc lóc ầm ĩ. Bị viêm dạ dày cấp tính vô cùng khó chịu, không muốn ai khác chạm vào.
Tạ Minh Thành chỉ cảm thấy cậu đang cố tình cáu kỉnh, cơn nóng giận đã bắt đầu bốc lên.
Anh ném số tiền cả trăm tỷ vào bệnh viện này không phải để thấy cậu coi thường sức khỏe của chính mình thế này.
Khi Diệp Mai Hoa tới, chỉ thấy Tạ Minh Thành cau mày, sắc mặt khó coi, như thể đang chuẩn bị trút giận lên cậu bé.
Diệp Mai Hoa theo bản năng chạy vội vào. Đầu óc căn bản phản ứng không kịp, chỉ là hành động một cách vô thức trước tình huống này.
CÔ.
Nhưng ngay khi lao đi cô liền hối hận, đây là chuyện của nhà người khác, căn bản không liên quan tới
Trước ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Diệp Mai Hoa đành phải cố tỏ ra trấn tĩnh, nói: “Chủ tịch Tổng, anh không thể đối xử với trẻ con như vậy, sẽ làm cậu bé sợ”
Nhân viên y tế đều sững sờ, tại sao lại có một người phụ nữ điện chạy tới như vậy?
Tạ Bách An cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cậu đổ đầy mồ hôi, hẳn là đã đau tới giới hạn chịu đựng rồi.
Đôi mắt to tròn ngước nhìn Diệp Mai Hoa một cách mơ hồ, thực sự làm Diệp Mai Hoa đau lòng. Tạ Minh Thành sắc mặt càng thêm lạnh lùng: “Cô tới đây làm gì?” Người phụ nữ này to gan đến mức muốn dùng cách này để làm anh chú ý hay sao? “Dìoi…
Tạ Bách An yếu ớt gọi một tiếng.
Như thể cậu đã tìm được người để tin tưởng, chậm rãi nhích tới gần Diệp Mai Hoa, duỗi tay ôm lấy cô.
Diệp Mai Hoa nghe thấy cậu gọi một tiếng chị, lập tức hoàn hồn. Mềm lòng dẫn tới hồ đồ, cô nhịn không được mà xoay người lại, vươn tay ôm lấy cậu rồi nói: “Cháu đau ở đâu?”
“Bụng … rất đau” “Cháu đã ăn gì? Đau thế nào?” “Kem.”
Mọi người lại không khỏi kinh ngạc.
Cậu chủ nhỏ này từ khi tiến vào bệnh viện không hề nói dù chỉ một lời, ai hỏi gì cũng không thể khiến cậu hé răng, cứ như vậy chịu đựng cơn đau, thậm chí còn khiến bất cứ ai lại gần cậu phải tránh xa.
Vậy mà lúc này, cậu chủ lại có thể thân thiết với một người phụ nữ không rõ danh tính.
Hơn nữa, giọng nói này chẳng phải rất giống đang làm nũng sao?
Ngay cả Tạ Minh Thành cũng không thể hiểu được lý do, thậm chí còn cảm thấy Diệp Mai Hoa đang ôm Tạ Bách An lúc này vô cùng hài hòa.
Anh nén lại những suy nghĩ kỳ quái, nói: “Rời khỏi đây, ngay lập tức”
Nghe vậy, Tạ Bách An càng dùng sức ôm chặt lấy Diệp Mai Hoa.
Đôi mắt cậu đều ướt đẫm, hơn nữa nhìn cậu lại rất giống Trúc Nhã, khiến Diệp Mai Hoa căn bản không thể bỏ mặc cậu.
“Anh Tạ, anh đừng nóng nảy. Có thể là thằng bé ăn nhiều kem quá dẫn tới đau bụng. Cậu bé đã đau tới đổ mồ hôi lạnh, anh lại còn nổi giật. Thật quá đáng”
Tạ Bách An nhịn không được liền ngẩng đầu nhìn bố mình, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ giận dỗi.
Cứ như vậy hai khuôn mặt một lớn một nhỏ đồng thời nhìn về phía anh, tuy rằng Tạ Minh Thành thực sự có sức mạnh, nhưng giờ phút này lại có chút yếu thế.
Lúc này, một vị bác sĩ đột nhiên hô lên: “Cậu chủ nhỏ nhìn rất giống cô ấy” Những lời này tựa như một trái bom ném xuống, nháy mắt nổ tung.
Mọi người lập tức phản ứng lại, rõ ràng nhận xét đó rất đúng.
Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ này có tới sáu bảy phần giống nhau. Nếu nói cậu bé chính là con.