Tổ đội, mê cung trong sa mạc
Hai người không ngừng đi theo bản đồ tiến về phía trước, trải qua được bổ sung và nghỉ ngơi, thể lực bọn họ đã được hồi phục, chỉ trong chốc lát đã đi được quãng đường khá dài.
Bạch Hiển đang muốn cùng Vương Kha thương lượng nên đi đường nào để làm nhiệm vụ, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng chạy tới, quay đầu nhìn lại thì thấy chính là hai người Thượng Quan Tiêu đang thở hổn hển chạy tới.
Thượng Quan Tiêu chống tai lên đầu gối, thở phì phò: “Hộc hộc……Ta nói hai người, các ngươi đi quá nhanh rồi! Thiếu chút nữa là không đuổi kịp.”
Bạch Hiển buồn cười nhìn bọn họ, “Đi theo chúng ta làm gì, các ngươi cũng có thể đi đường khác a.”
Thượng Quan Tiêu khoát tay, “Coi như hết, thực lực của ta cùng với Đông Phong cũng không mạnh, trước kia không thể không hợp tác với Phong ca và ba người khác, hiện tại thì tìm được đồng đội đáng tin cậy. Đương nhiên, chúng ta đến đây là để cầu xin sự giúp đỡ!”
Chàng trai phía sau đưa ấm nước cho cô, sau đó mỉm cười nói với họ: “Xin chào, tôi tên là Đông Phong. Chúng ta có thể thành lập một đội để cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ được không?”
Thái độ của hắn quá ôn hòa, hoàn toàn khác với Thượng Quan Tiêu hay gào to, Bạch Hiển liếc mắt chờ đợi, quay sang thương lượng với Vương Kha: “Tiểu Kha, ngươi có muốn lập đội với bọn họ không?”
Vương Kha nhìn hai người đang uống nước, sau đó quay đầu lại nói với Bạch Hiển: “Ta cảm thấy không sao, chúng ta có vật tư đầy đủ, sa mạc quá rộng lớn, nhiều người có thể cùng nhau tìm kiếm mục tiêu nhiệm vụ dễ dàng hơn một chút.”
Bạch Hiển gật đầu tỏ ra đã hiểu, đi về phía hai người, “Được rồi, chúng ta cùng đi chung một con đường, hai bên cùng nhau hoàn thành danh sách nhiệm vụ, điểm tích phân sẽ thuộc về người phát hiện.”
Hết sức công bằng, Thượng Quan Tiêu cùng với Đông Phong không chút do dự đáp ứng, bốn người lại một lần nữa bước đi trên sa mạc.
Đợi đến khi trời sáng lần nữa, xung quanh đã có thêm nhiều sa mạc Gobi[1], khắp nơi có thể thấy được nhưng tảng đá lởm chởm, đợi đến khi bốn phía xung quanh được bảo phủ bởi sa mạc, xác xuất có ốc đảo phân bố khắp nơi là rất lớn, đó cũng là địa điểm thu thập nhiệm vụ của họ.
[1] Sa mạc Gobi: Sa mạc Gobi là một vùng hoang mạc lớn tại châu Á. Trải rộng trên một phần khu vực Bắc – Tây Bắc Trung Quốc và Nam Mông Cổ. Sa mạc Gobi được vây quanh bởi dãy Altai, thảo nguyên và đồng cỏ Mông Cổ về phía bắc, hoang mạc Taklamakan về phía tây, hành lang Hà Tây và cao nguyên Thanh Tạng về phía tây nam, và bình nguyên Hoa Bắc về phía đông nam.
Nhiệt độ dần dần lên cao, trong một giờ nữa, bọn họ sẽ đối diện với ánh nắng trong 5 tiếng, đi vào sa mạc Gobi sẽ có nhiều bóng râm hơn, có khả năng tránh ánh nắng được, là lựa chọn phi thường tốt.
Trên thực tế, nơi gần nhất để rời khỏi sa mạc không phải là con đường này, mà là có vài người phải hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải ở lại, vì vậy ốc đảo cực kỳ quan trọng.
Trong số những tảng đá cao bốn năm mét, bọn người bắt đầu khám phá ốc đảo, tất cả bọn họ đều phân tán khắp nơi, còn thả ngự thú của mình ra để dò đường.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp thấy được động tác của bọn họ, nhịn không được nở nụ cười:
“Ha ha ha ha, lại có một đám người bị mấy tảng đá này đánh lừa.”
“Thỉnh lầu trên giải thích.”
“Ha ha ha ha, ta đến ta đến, khu vực sa mạc này được gọi là mê cung sa mạc Gobi, điều kiện đường đi rất phức tạp, sẽ xuất hiện ngõ cụt, có thể trực tiếp đi ra từ bên kia, thậm chí còn có thể gặp ma thú ở bên trong đánh lén, hết sức nguy hiểm và tốn thời gian. Nhiều người thậm chí tiêu hao rất nhiều vật tư ở đây, không thể không buông tha khảo hạch, nhưng rủi ro cao đồng nghĩa với tài nguyên phong phú. Một khi phá giải được mê cung, có thể thành công tìm được rất nhiều nhiệm vụ mục tiêu, giảm bớt được thời giam tìm kiếm rất lớn, điểm số cũng hết sức cao.”
Lúc này mấy người bọn họ đã hoàn toàn phân tán, Bạch Hiển mang theo Mạc Tư chậm rãi đi vào trong đống đá, đá nhiều đến nỗi trở ngại tầm nhìn, có điểm không được bình thường, thẳng đến khi hắn nhìn thấy dấu vết mình để lại vài phút trước, mới hoàn toàn tin tưởng đây hoàn toàn là mê cung a!
Hắn nhìn bốn phía trên đầu đều bị vây lại, khiến cho mọi người có cảm giác như là ếch ngồi đáy giếng, Bạch Hiển có chút không nói nên lời, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm.
Bởi vì không nhìn được vị trí của đội ngũ khác, nên khi quay người lại Bạch Hiển chạm mặt với một vài người xa lạ khác, song phương yên lặng nhìn nhau hồi lâu, đạt được ý thức chung là không can thiệp vào việc của nhau.
Bạch Hiển lựa chọn phương hướng khác thăm dò, năm phút sau, mấy người lại đụng mặt nhau…
Hai bên ngơ ngác nhìn nhau, người dẫn đầu là một cô gái có thân hình nhỏ con, khắp người nàng tỏa ra khí chất của một người giàu có, nhưng nói chuyện coi như còn chút khách khí, “Ngươi đi một mình?”
Bạch Tiên đè nén ý muốn rời đi, lắc đầu: “Ta đi cùng với đội của mình, chúng ta lựa chọn tản ra đi thăm dò.”Nữ hài tử dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, “Ngươi nghĩ như thế nào mà ở trong sa mạc lại tản ra một mình để tìm kiếm.”
Bạch Hiển đã bắt đầu hối hận từ sớm, lẽ ra bọn họ không nên tách ra, bọn họ đã tách ra gần một giờ đồng hồ, cũng không có đụng mặt nhau dù chỉ một lần, này coi như Bạch Hiển còn rất ít đi đường vòng.
Mặc khác mấy người không phải đi từ ngoại quyển ra chứ!
Trong lòng Bạch Hiển điên cuồng cầu nguyện, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói, “Đến lúc đó nếu tìm thấy nhau thì tốt rồi, chúng ta muốn làm nhiệm vụ trước.”
Hắn quá mức bình tĩnh, làm cho mấy người bọn họ bắt đầu nghĩ có phải hay không hắn còn con át chủ bài chưa lật?
Thế là hai bên lại tách ra, Bạch Hiển không đi thêm nữa mà ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ về lộ trình trước đó của mình, dùng ngón tay chậm rãi vẽ một con đường trên cát, chờ tỉ lệ với bản đồ, Bạch Hiển cuối xuống quan sát lộ tuyến.
Nó giống nhưu một hình tam giác lớn, bên cạnh có một hình tam giác nhỏ, hình dạng này……trông giống như sự kết hợp của hai hình tam giác đồng tâm khác nhau[2]. Không, có thể không chỉ có hai cái!
[2]: cái này giống như kết hợp của hai hình tam giác lại thành ngôi sao sáu cánh, theo ý tui hiểu là vậy. Có hình minh họa.
Bạch Hiển tính toán góc độ, bắt đầu thực hiện thí nghiệm, hắn mất hai lần mới xác nhận ý kiến của mình, bắt đầu đi vào bên trong mê cung.
Những người đang xem phát sóng trực tiếp tê liệt:
“……A, nhanh như vậy, quá lợi hại rồi, chính là có chút nhàm chán……”
“Lúc đó, tôi giống như kẻ ngốc, dựa vào khả năng điều khiển ngự thú hệ thủy của mình điên cuồng lang thang trong vài giờ.”
“……Không thể nào! Làm sao hắn biết đó là ngôi sao sáu cánh? Hắn có nhớ rõ ràng lộ tuyến mình đã đi hay không?”
Bạch Hiển không nhìn thấy bình luận, đương nhiên không thể trả lời, hắn từ trước đến nay làm chuyện gì đều chú trọng tiểu tiết, khi đi qua ngã rẽ thứ tư, hắn phát hiện khoảng cách góc cạnh giữa mỗi con đường gần như giống nhau. Khi chú ý tới tỷ lệ, góc nhìn khoảng 150 độ rất rõ ràng cho thấy hình lục giác.
Trong mê cung, mỗi con đường đi qua không ngừng kéo dài, nếu chỉ có một hình lục giác thì chắc chắn không thể tạo ra những con đường này, vì vậy hãy đánh cược một phen! Đánh cược đây là lục mang tinh trận!
Sau khi rẽ hai vòng và thành công chọn được con đường gần trung tâm hơn, Bạch Hiển càng chắc chắn hơn, mê cung này có lẽ là một mê cung gồm nhiều hình lục giác xếp chồng lên nhau, tầng tầng tiến lên, sử dụng các phép tính đa giác đều để tính ra khoảng cách của mỗi con đường. Bạch Hiển đi càng lúc càng nhanh hơn, không chỉ thông đạo càng ngày càng nhỏ mà tầm nhìn cũng trở nên được thu hẹp hơn.
Sau khi tiến vào tầng lục giác thứ tư, Bạch Hiển bắt đầu thu thập thẻ điểm, từ 1 đến 10 điểm, bởi vì mỗi lần quay lại sẽ chạm trán một nhóm ma thú săn mồi như bọ cạp, rắn đuôi chuông,……Thường là một số ít ma thú sống tập trung thành từng nhóm, thẻ nằm trên cát rải rác với nhau, nếu không tìm kiếm thì không thể tìm thấy.
Bạch Hiển mang theo Mạc Tư bắt đầu tìm kiếm các tấm thẻ dọc theo tầng bốn, năm, sáu của mê cung, hiện trường giống như đánh cướp, và nhận được một khoản không nhỏ là 130 điểm. Khi thông đạo ngày càng nhỏ hơn, tầm nhìn trở nên tối hơn, nhưng sau một ngã rẽ, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng.
Trước mắt đột nhiên hiện ra một màu lam xinh đẹp, một hồ nước đang trải rộng trên bãi cát. Xung quanh có rất nhiều cây lùn và bụi cây mọc lên, nhiều loài động vật ăn cỏ tụ tập về đây để uống nước và tìm kiếm thức ăn. Đây quả thực là một thiên đường trong sa mạc.
Trước sự xuất hiện đột ngột này của con người, các loài động vật không có phản ứng gì nhiều mà vẫn làm việc của mình, giữ bình yên ở nguồn nước có lẽ là quy tắc mặc định ở đây.
Bạch Hiển đã nhìn thấy không ít mục tiêu nhiệm vụ, hắn thận trọng đến gần một bụi cây, bầy nai xung quanh không có biểu hiện gì nhiều mà ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn hắn.
Bạch Hiển góp nhặt mấy bụi hoa hồng trên sa mạc, đột nhiên trong lòng chợt lạnh, quay đầu nhìn lại nhóm động vật bên hồ, đám động vật đó thậm chí còn đưa ra ánh mắt tò mò.
Bạch Hiển nuốt nước miếng và nhìn xung quanh, đây là ốc đảo sa mạc! Không có gì sai cả! Vậy những động vật thuộc loài ăn cỏ này đến từ đâu?!
Hắn có chút mê mang, nghĩ nghĩ một chút, vẫn là tiếp tục thu thập vật phẩm nhiệm vụ, Tiểu Kha bọn họ đều chưa ra.
Bạch Hiển tự mình thu thập chúng một lát, sau khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ ở đây, còn thận trọng chuẩn bị hai phần , phía trong mê cung vẫn còn chưa có người đi ra.
Bạch Hiển trốn ở dưới gốc cây, bắt đầu ngơ ngác không có việc gì làm, nhàn rỗi đến mức mọi người nhìn đều không khỏi phàn nàn:
“Đột nhiên không biết là do hắn quá mạnh hay là do hắn quá may mắn, tại sao hắn lại đi qua con đường một cách dễ dàng như vậy?”
“Cười chết mất, tôi vừa trở về từ một phòng phát sóng trực tiếp khác, đúng là một mớ hỗn độn!”
Bạch Hiển ở dưới gốc cây một lúc, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, động vật xung quanh cũng đã uống đủ nước chuẩn bị rời đi, Bạch Hiển không muốn đợi thêm nữa, đám người Vương Kha đã ở trong đó quá lâu và họ có thể đã hết vật tư.
Hắn đã sớm nhìn thấu quy luật của mê cung, đi vào trong tìm người hẳn là không quá khó khăn.
Bạch Hiển xách ba lô của mình lên lưng, lại một lần nữa tiến vào mê cung.
“Oa, nói thật, bị hắn thuyết phục lâu như vậy, ta là lần đầu tien nhìn thấy có người trở lại cứu đồng đội a.”
“Thêm một.”
“Thêm……”
Bạch Hiển nhanh chóng tiến vào tầng thứ sáu, tìm được còn đường để đi đến tầng thứ năm, vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc truyền đến: “Oa a a a! Đông Phong! Nó chạy tới bên cạnh ngươi!”
“Không có việc gì không có việc gì, ta có thể giải quyết nó!” Giọng nói của Đông Phong vừa trầm ổn vừa bất đắc dĩ truyền đến.
Bạch Hiển không nhịn được cười, nhanh chóng thoát ra, tìm đường khác đi vào tầng năm, vô tình đụng phải con rắn đuôi chuông bị hai người đuổi ra ngoài, con rắn nhỏ đã choáng váng, dùng sức đập vào chân Bạch Hiển. Đầu của nó nghiêng nghiêng, sau đó phun ra lá thư, vòng qua Bạch Hiển đi ra ngoài, khí tức chạy trốn quá rõ ràng.
Bạch Hiển nhịn không được cười nói: “Các người đang làm cái gì vậy?”