Cẩn Ngôn cầm chén trà lên tính uống một ngụm liền bị bộ dáng của tiểu nhị làm chút nữa phun ra ngoài. Y có một thắc mắc, không đầu vậy tiểu nhị kia đi kiểu j? Nói lại là kiểu gì?
Đúng là có chút khó hiểu quá.
Mọi sự thắc mắc của y đã được giải đáp khi y thấy một chiếc đầu đang đứng chỗ quầy thanh toán. Chẳng lẽ đó là vật chiêu tài của chợ quỷ? Để đầu mình để quan sát mọi sự việc trong quán?
Y cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bên ngoài có khí tức tiên nhân truyền tới ngày một gần, khí tức không đáng sợ mà liên kết như đang tìm kiếm bọn họ.
Đang mải chìm đắm trong suy nghĩ, trong thông linh của Tống Trạch, một giọng nói nữ vang lên:
“Thẩm Thần Quan, bọn ta là người của Đông tiên điện đến để tiếp ứng. Cảm phiền ngài hiện tại đừng di chuyển, chúng ta đã tìm thấy vị trí của ngài. Một chút nữa rất nhanh sẽ đến.”
Tống Trạch đáp lại Thanh Nhàn:
“Được. Làm phiền các vị rồi.”
Bọn họ vừa dứt thông linh, hai thân ảnh đã xuất hiện trước cửa tửu lầu mà bước vào.
Tiểu nhị không đầu thấy bọn họ cũng nhanh chóng tiếp đón:
“Các vị dùng gì, ở đây bọn ta gì cũng có. Mời ngồi.”
Vừa nói y vừa đưa tay bộ dáng mời xuống bàn. Thanh Nhàn và Lạt Mục nhìn tiểu nhị không đầu cũng không có chút sợ hãi. Cảnh này y đã quá quen.
“Bọn ta vốn tới tìm bằng hữu. Đợi tái ngộ sẽ gọi món, ông cứ làm việc của ông đi.”
Tiểu nhị cũng không biểu lộ gì, dùng khăn lau tay rồi rời đi. Ánh mắt của Lạt Mục khiến ông ta sợ hãi. Sống đã hết một đời người, hiện tại đến cả đời quỷ, ông cũng biết người nào nên động kẻ nào nên tránh nên không.
“Vậy các vị khách quan cứ thong thả.”
Thanh Nhàn nhìn một lượt xung quanh. Lưu lại trong mắt y là bộ dáng của hai nam nhân nổi bật, cả người là y phục trắng đạo mạo, trên đỉnh đầu ru xuống màn che quanh nón.
Bên cạnh là một vị thiếu niên lang trẻ. Có lẽ là người y đang tìm. Hai người không nhanh không chậm, từ từ tiến tới dò hỏi:
“Xin hỏi vị này có phải là Thẩm Công tử?”
Tống Trạch quay đầu hướng qua thân ảnh nữ nhi trước mặt đang cúi lễ chào y. Y cũng nhanh chóng đứng dậy cúi lễ chào lại:
“Đúng, là ta. Hai vị là người của phía Đông?”
Thanh Nhàn nhìn y dừng lễ, nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh mà thì thầm:
“Ta nghe nói về ngài đã lâu, hiện tại mới có dịp để gặp mặt. Ta là Thanh Nhàn còn tên kia là Lạt Mục. Đại Thần Tiên chúng ta cai quản việc mùa màng phía Tây. Xin hỏi một vị nữa giờ đang ở đâu? Chúng ta được thông báo các vị có ba người cơ mà nãy giờ ta không thấy vị còn lại.”
Cẩn Ngôn đang uống trà đứng dậy giải thích:
“Kính lễ hai vị Đại thần tiên. Ta là Ly Cẩn Ngôn, là một Tiểu Thần Tiên phi thăng không lâu, là thân tín của Thẩm Thần Quan. Quả thực là có ba người nhưng chúng ta bị lạc nhau khi vào chợ Quỷ, hiện tại tung tích người còn lại không rõ. Chúng ta muốn đi tìm hắn nhưng sức lực tạm thời không đủ nên mới mượn thêm người của điện khác để tìm hắn.”
Thanh Nhàn nghe đến đây không khỏi cảm thán:
“Đúng là duyên phận mà. Ta có pháp bảo tìm người vạn dặm, các vị gặp được chúng ta là duyên phận đó. Hiện tại tìm người luôn chứ?”
Cẩn Ngôn nhanh nhảy đáp lại ngay:
“Được, chúng ta liền lên đường đi, chúng ta lạc hắn cũng khá lâu rồi.”
Cả ba người hướng đến Tống Trạch, chỉ thấy y nhẹ nhàng gật đầu biểu lộ đồng ý.
Bốn người rời đi đến một hẻm nhỏ phía ngoài.
“Tiểu La, tìm tung tích của người tên Lôi Phong, mở phạm vi tìm kiếm rộng nhất có thể.”
Tiểu La từ trong Tâm Kết đi ra, kèm theo đó là tấm bản đồ chợ quỷ:
“Thưa chủ nhân, theo như tìm kiếm. Hiện tại người cần tìm đang ở phía Đông. Cách chúng ta 23 dặm. Gợi ý có thể dùng truy vết để tới nhanh nhất. Thời gian ta dự kiến là khoảng 1 thời canh ( 2 tiếng).”
Thanh Nhàn mỉm cười trả lời lại Tiểu La:
“Cảm ơn nha.”
Theo sau đó, một tấm bản đồ chi tiết được vẽ ra. Lạt Mục lấy trong tâm kết của y bột trận pháp, viết lên tường tại thành trận pháp Truy Vết bậc cao hướng tới phía bản đồ mà di chuyển.
“Mọi người qua trước. Ta ở lại hộ pháp sẽ qua sau.”
Mọi người gật đầu đồng ý. Ba người bước qua xong xuôi, Lạt Mục cũng bước qua. Bóng người bọn họ bị luồng ánh sáng xanh che mờ. Bột pháp bảo cũng theo đó mà tan biến.