Huyền Ngọc lo lắng đề phòng đứng ở cửa, vừa rồi khi hắn thông bẩm xong, thời gian trôi qua đã lâu mà trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Nha hoàn Ngũ thị phái tới run run rẩy rẩy đứng ở trong sân, nhìn qua đáng thương hề hề, Huyền Ngọc nhìn về phía nàng, tổng cảm thấy bộ dáng của nàng như đang muốn khóc.
Hắn tính toán trong lòng nên làm cách nào để đem nàng đi ra trước khi nàng khóc, không thể để Thế tử nghe xong cảm thấy phiền lòng được.
Trong phòng ẩn ẩn truyền đến tiếng nói nhỏ.
Bình thường gặp phải chuyện như thế này Thế tử đã trực tiếp bảo hắn đuổi người đi rồi, hôm nay là xảy ra chuyện gì, vì sao Thế tử lại không mở miệng đuổi người đây?
Huyền Ngọc nói thầm trong lòng. Chỉ nghe trong phòng truyền đến tiếng nói giòn tan của Như Tiểu Lam: "Ai đưa tới, bảo nàng vào đi."
Tiểu nha hoàn đứng ở trong viện nghe xong liền lộ ra vẻ mặt vui mừng. Huyền Ngọc nghiêng người tránh ra, nha hoàn kia cầm theo hộp đồ ăn đi vào phòng.
Thanh Mặc Nhan ngồi ở sau bàn, Như Tiểu Lam mạnh mẽ tránh khoát khỏi tay hắn, ngồi ở một bên.
Tiểu nha hoàn quy quy củ củ hành lễ, đem hộp đồ ăn đặt lên bàn.
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn hộp điểm tâm một cái, ánh mắt có chút lạnh.
Tiểu nha hoàn bị dọa cho run rẩy. Nhưng mà vẫn không lùi bước, phịch một tiếng trực tiếp quỳ xuống, dùng tay áo lau nước mắt không ngừng.
Cảm xúc bất mãn trong mắt Thanh Mặc Nhan càng sâu hơn.
Như Tiểu Lam sợ hắn trực tiếp kêu Huyền Ngọc đuổi người, liền mở miệng nói: "Có chuyện gì ngươi mau nói đi, ta không thích vòng tới vòng lui."
Nàng cùng Ngũ thị vẫn luôn bất hòa với nhau, nàng mới không tin Ngũ thị sẽ chủ động đem điểm tâm đến cho nàng ăn đâu, trước kia mỗi lần tới là phải nháo loạn một trận, lúc này đây không biết nàng ta lại đánh cái chủ ý gì.
Như Tiểu Lam nghiêm túc đoan trang nhìn đối phương, nha hoàn kia đột nhiên vén ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay trắng như tuyết.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày lại.
Trên cánh tay nha hòa kia xanh một khối, tím một khối, còn có không ít vết bầm, hiển nhiên là do bị phạt đánh lưu lại.
Như Tiểu Lam âm thầm cứng lưỡi.
Nha hoàn khóc thút thít nói: "Quận chúa, cầu người cứu tiểu thư nhà ta a, chỉ có người mới có thể giúp được chuyện này, bằng không chủ tớ chúng ta sẽ chết ở trong viện kia mất."
Như Tiểu Lam nhìn thương tích trên tay đối phương: "Đây là chuyện gì? Ai đánh ngươi?"
Nha hoàn quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu: "Chúng ta thật sự là không sống nổi nữa, nhị thiếu gia xuống tay quá nặng... Nô tì cũng không biết còn có thể sống tiếp được bao lâu, không chỉ có chủ tớ nô tì, đến ngay cả Liễu Dương quận chúa cũng không tránh khỏi, bất quá nàng vẫn luôn cố gắng chịu đựng..."
Nha hoàn lải nhải, cuối cùng Như Tiểu Lam cũng hiểu ra, nguyên lai nha hoàn này tới là để hướng nàng cầu cứu.
"Nhị thiếu gia hung dữ như vậy sao?" Nàng thấp giọng hỏi Thanh Mặc Nhan.
Ngày thường nhị thiếu gia ở trước mặt lão Hầu gia luôn là một bộ dáng vâng vâng dạ dạ, ở trước mặt Thanh Mặc Nhan cũng luôn luôn trung thực, tuy rằng những lúc nhìn thấy nàng hắn có chút hung dữ, bất quá cũng không thể dọa được đến nàng.
Lại nói lúc trước chính Ngũ thị đã chủ động câu dẫn nhị thiếu gia để bước chân vào phủ này, như thế nào chưa đến một năm đã hối hận rồi?
Thần sắc Thanh Mặc Nhan tối lại: "Đó là chuyện trong viện hắn. Nàng nghe cứ nghe, không cần phải xen vào, bảo nàng ta trở về đi."
Nha hoàn nghe xong lời này liền gấp gáp tiến lên một bước: "Cầu quận chúa giúp đỡ, cho dù là giúp đỡ đưa phong thư đến Ngũ phủ, nô tì dù có phải làm trâu làm ngựa cũng sẽ không quên ơn của người..."
Như Tiểu Lam mím môi, ý bảo Thanh Mặc Nhan không cần nói chuyện: "Muốn ta giúp các ngươi truyền tin ra khỏi phủ sao?"
"Vâng, nhị thiếu gia nhìn rất chặt, những người truyền tin đều bị hắn bán đi hoặc là bị xử lý, nô tì cũng muốn dùng bất cứ giá nào, nhưng mà nếu nô tì mất đi rồi, bên người tiểu thư sẽ không còn ai nữa..."
Như Tiểu Lam chú ý thấy Thanh Mặc có chút không kiên nhẫn, liền vội vàng tìm lý do, mang theo nha hoàn kia rời khỏi thư phòng trước, hai người đứng ở bên ngoài hành lang nói chuyện.
Cách ly khỏi tầm mắt Thanh Mặc Nhan, lá gan nha hoàn lớn lên chút, đem chuyện trong sân nhị thiếu gia nói ra.
"Trước kia tiểu thư chúng ta và người luôn luôn bất hòa, lần này thật sự là không còn mặt mũi đến cầu người, cho nên liền bảo nô tì đến đây, cầu người hỗ trợ giúp đưa phong thư đến Ngũ phủ. Nói là tiểu như nhà ta bệnh nặng, trước khi chết muốn gặp mặt mẫu thân nàng lần cuối."
Xem ra Ngũ thị vì muốn thoát khỏi bể khổ, đã phải ép buộc bản thân đến bước cuối cùng.
"Hôm nào ngươi đưa thư tới đi." Như Tiểu Lam thống khoái nói: "Ta sẽ tìm cơ hội giúp các ngươi đưa đi."
Nha hoàn vừa mừng vừa sợ quỳ trên mặt đất dập đầu vài cái, lúc này mới ngàn ân vạn tạ rời khỏi.
Như Tiểu Lam nhìn nha hoàn kia đi khuất bóng, vừa muốn trở về. Đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy nàng.
"Nói đi, nàng lại có chủ ý quỷ quái gì?" Thanh Mặc Nhan từ phía sau ôm vòng lấy eo nàng, một chút đã đem nàng cách ly khỏi mặt đất.
Như Tiểu Lam khua loạn chân ở giữa không trung: "Vì sao đến nơi này của ta lại biến thành chủ ý quỷ quái?"
"Vốn dĩ là như vậy." Thanh Mặc Nhan cười khẽ khinh thường, dẫn theo nàng vào chính phòng: "Đầu nhỏ này của nàng có thể chứa được những thứ gì, trừ bỏ thuật âm dương ra, chỉ sợ cái gì cũng không có thôi."
Như Tiểu Lam ngây người.
Cư... Cư nhiên bị hắn đoán đúng.
Ở hiện đại, nàng quả thực là chỉ biết mỗi thuật âm dương. Dù có đi học, việc học của nàng cũng không xuất sắc, đại học cũng là nhờ ông nội thật vất vả đi nhờ cậy bằng hữu mới giúp nàng vào được.
Trong đầu nàng chỉ chứa mỗi thuật âm dương, cũng có thể nói như thế này, từ nhỏ đến lớn, những thứ nàng học được đều có liên quan đến thuật âm dương.
Trừ nó ra, cái gì nàng cũng không biết.
Bao gồm cả những việc trong cuộc sống hằng ngày, những thứ nữ hài tử thích làm, nàng phải nói là không biết một thứ gì cả.
Nhìn thấy tiểu nha đầu nào đó tuyệt vọng bụm mặt. Như Tiểu Lam nhịn không được cười ra tiếng, đem nàng ép lên trên giường.
Như Tiểu Lam vung tiểu móng vuốt, liều mạng giãy giụa.
"Chờ một chút, chúng ta nói chính sự chút đi."
"Với ta mà nói, đây mới là chính sự." Thanh Mặc Nhan ngựa quen đường cũ bắt đầu tháo đai lưng của nàng.
Như Tiểu Lam huy trảo qua, hai cổ tay lại bị một tay của hắn giữ lại.
Nháy mắt, nàng lại biến thành cá nằm trên thớt, mặc người xâm lược.
"Thanh Mặc Nhan, chàng muốn làm gì!" Như Tiểu Lam lời lẽ chính đáng chất vấn nói.
"Mấy ngày nay Cố tiên sinh lại có tác phẩm mới. Nàng có muốn nhìn xem chút hay không?" Thanh Mặc Nhan cúi đầu cười, trong con ngươi đen trắng rõ ràng hiện lên ảnh ngược gương mặt kinh hoảng bất lực của nàng.
Ta mới không cần mấy kiểu hình đó đâu!
Như Tiểu Lam tựa như con cá bị bắt khỏi nước, phịch không dậy nổi.
"Mặc kệ nàng có cái chủ ý gì, phải nhớ rõ, không được để bản thân lún vào trong." Thanh Mặc Nhan thở dài, bắt được con mồi của hắn.
Như Tiểu Lam nháy mắt liền biến thành con hổ không răng.
Vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, hiện tại lại nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt tràn ngập ủy khuất.
Đồ dã man! Một lời không hợp liền muốn ăn ta, ta vẫn còn chưa chuẩn bị tốt đâu.
Thanh Mặc Nhan thở dài, cứng đờ bất động: "Được rồi, bây giờ cho nàng cơ hội, nàng tới nói chính sự của nàng xem."
Cái gì? Muốn ta nói chính sự trong tư thế này...
Như Tiểu Lam suýt nữa là phát điên.
Vào những tình huống như thế này đầu óc của nàng đều trở nên trống rỗng, nơi nào còn nghĩ ra được là chính sự gì.
Đúng rồi, là chuyện vừa rồi nàng đáp ứng giúp Ngũ thị truyền tin ra khỏi phủ.
"Thanh Mặc Nhan, kia... Cái kia..." Nàng vừa mới há mồm, không đợi nàng nói hết câu, Thanh Mặc Nhan giảo hoạt cười nhẹ, một lần nữa xâm chiếm nàng.
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lập tức không chịu khống chế hét ầm lên.
Cái gì chính sự, cái gì truyền tin, cái gì Ngũ thị còn có nhị thiếu gia hung dữ, tất cả đều bị nàng ném ra sau đầu.