Trong bóng đêm, chỗ mép giường lộ ra nửa cái đầu tản mát ra ẩn ẩn hàn ý.
Trong hốc mắt cực lớn không có tròng mắt, trống rỗng tựa như giếng sâu.
Hô hấp Như Tiểu Lam chợt hỗn loạn, nàng mạnh mẽ nhắm hai mắt lại.
Nhất định là do bị hoa mắt.
Đợi thêm một lát, nàng mới từ từ mở mắt ra.
Cái đầu tái nhợt vẫn còn đang ở chỗ mép giường, không thay đổi vị trí qua.
Không đúng không đúng, đây nhất định là mơ, oán linh sao có thể biến thành cái dạng này, phong cách căn bản không phải như vậy a.
Một lần nữa nhắm mắt lại, Như Tiểu Lam lặp đi lặp lại ở trong lòng.
Bên hông đột nhiên căng thẳng.
Thanh Mặc Nhan từ phía sau ôm lấy nàng, kéo nàng vào trong lòng hắn.
"Nàng cảm giác được sao?" Thanh Mặc Nhan thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng.
"Ân."
"Oán linh nàng nói kia... Nó xuất hiện?"
Như Tiểu Lam nhìn chằm chằm mép giường: "Đúng."
Thanh Mặc Nhan theo bản năng duỗi tay cầm kiếm lên.
Cái đầu chỗ mép giường co rúm lại một chút. Giống như chịu phải kinh hách, chầm chậm đi xuống.
Chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng lộ ở bên ngoài.
Như Tiểu Lam đè tay cầm kiếm của hắn lại: "Chàng như vậy sẽ dọa đến nó."
Thanh Mặc Nhan nhướn mày, hắn cũng không biết vật chết cũng có thể bị dọa sợ.
"Trên người chàng mang theo sát khí, vậy nên vật chết sẽ càng sợ hãi chàng." Như Tiểu Lam giải thích nói, cái loại hàn ý thấu xương kia đã bị xua tan đi không ít.
Thanh Mặc Nhan cong cong khóe miệng.
Loại chuyện này không cần nàng nói hắn cũng biết.
Giúp Hoàng đế giết người, nhiều vụ án còn tru di cửu tộc, thường thường sẽ liên lụy đến mấy ngàn mạng người.
Tất cả những thứ đó đều có thể coi như là tính hết lên đầu hắn.
Sát khí tận trời, quỷ thần e dè.
Đến ngay cả người sống nhìn thấy hắn cũng phải chạy trốn, hắn chính là một thanh đao của Hoàng đế.
"Vì sao ngươi muốn lưu lại quỷ ngân lên trên người ta?" Như Tiểu Lam đưa ra nghi vấn với oán linh đang trốn ở dưới giường.
Oán linh chậm rãi vươn tay tới, tay nhỏ bé tái nhợt tựa như bị ngâm lâu ở trong nước, trắng đến dọa người, nó chỉ ra hướng ngoài cửa sổ.
Như Tiểu Lam quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài chỉ có một mảnh bóng đêm.
"Ngươi muốn... Ngắm sao?"
Hốc mắt trống rỗng của oán linh nhăn lại, tuy rằng không có tròng mắt, nhưng biểu cảm kia lại ủy khuất đến đòi mạng.
"Hay là... Ngươi muốn ngắm trăng?" Như Tiểu Lam suy đoán nói.
Oán linh chôn trán lên trên giường, run rẩy không ngừng.
"Sao ngươi lại khóc a, có chuyện gì cứ từ từ nói a." Như Tiểu Lam nghiêng đầu khuyên giải.
Oán linh run rẩy càng ngày càng lợi hại. Độ ấm trong phòng cũng càng ngày càng thấp, đến ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng cảm giác được sự biến hóa rõ ràng này, hắn nắm lấy chăn bọc cơ thể Như Tiểu Lam lại.
"Oán linh kia rất khó đối phó sao?" Hắn không nhìn thấy oán linh, chỉ nghe được Như Tiểu Lam nói chuyện một mình.
Như Tiểu Lam chớp chớp mắt vô tội: "Oán linh tuổi còn quá nhỏ, giao tiếp giữa chúng ta có chút khó khăn."
Tay nhỏ bé của oán linh đấm đánh mép giường, vô cùng tuyệt vọng.
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì a?" Như Tiểu Lam một lần nữa nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vừa rồi oán linh là chỉ cái gì, nàng nhìn nửa ngày cũng không nghĩ ra.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết thê lương bỗng vang lên cắt qua màn đêm yên tĩnh.
Như Tiểu Lam thoáng ngây người, oán linh nằm sấp bên giường đã không thấy đâu.
"Thanh âm gì vậy?" Như Tiểu Lam vểnh tai lên.
Thanh Mặc Nhan nhanh chóng mặc thêm y phục, Như Tiểu Lam cũng theo sát hắn nhảy xuống giường, hai người đi ra ngoài cửa.
"Huyền Ngọc?" Thanh Mặc Nhan cũng không vội vã đi tìm hiểu xem tiếng kêu thảm thiết kia là chuyện gì, ngược lại gọi Huyền Ngọc trước.
Khiến người ta ngoài ý muốn chính là Huyền Ngọc không có xuất hiện.
Chẳng lẽ... Thanh âm vừa rồi là của Huyền Ngọc?
Như Tiểu Lam thoáng giật mình, vội vàng chạy hướng phòng bên cạnh.
Huyền Ngọc cùng Sử Đại Thiên bọn họ nghỉ ngơi ở căn phòng này.
"Huyền Ngọc, ngươi ở đâu?" Như Tiểu Lam kéo mạnh cửa phòng ra.
Trên giường, Huyền Ngọc đang ra sức đẩy người giống như chó chết đang đè ở trên người hắn Sử Đại Thiên.
Như Tiểu Lam lấy tư thế kéo cửa phòng đứng thẳng bất động tại chỗ.
Huyền Ngọc cũng ngây người.
Chỉ có Sử Đại Thiên vẫn ngủ như chó chết, ôm eo Huyền Ngọc miệng lẩm bẩm: "Tiểu nương tử... Bộ dáng ngươi thật đẹp..."
Huyền Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt: "Như cô nương... Kia... Cái kia..."
"Quấy rầy rồi." Như Tiểu Lam cứng ngắc đóng cửa lại.
"Như cô nương chờ một chút, không phải như ngươi nghĩ đâu!"
Ngoài cửa phòng, Như Tiểu Lam nhìn Thanh Mặc Nhan cười hắc hắc: "Chúng ta tới không đúng lúc."
"Không phải, Như cô nương ngươi hãy nghe ta nói!" Huyền Ngọc hốt hoảng chạy ra cửa, vừa hoảng loạn mặc y phục vừa nói: "Tất cả đều do tên Sử Đại Thiên hỗn đản kia..."
Như Tiểu Lam phất tay, bộ dáng như đã hiểu rõ: "Biết rồi, ngươi không cần giải thích."
"Không phải, chúng ta thật sự không có gì." Huyền Ngọc hoảng không biết nên để tay ở đâu: "Tên hỗn đản kia buổi tối ngủ không thành thật..."
Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt liếc mắt nhìn Huyền Ngọc một cái: "Đi xem đã xảy ra chuyện gì trước."
Huyền Ngọc thật vất vả mới bình tĩnh lại, đi trong viện xem xét.
Bởi vì tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, người trong viện đều bị đánh thức.
Thúc thúc tiên cô cũng thắp đèn đi qua: "Nghe thanh âm hình như là từ căn phòng bốn vị tăng nhân nghỉ ngơi truyền đến."
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam đi xuống bậc thang, đi tới gần căn phòng dành cho khách phía bên phải.
Huyền Ngọc đã sớm chờ ở bên ngoài căn phòng dành cho khách, thần sắc nghiêm túc: "Thế tử, vẫn nên đừng để cho Như cô nương đi vào."
Thanh Mặc Nhan "Ân" một tiếng, Như Tiểu Lam lại cố chấp kéo lấy ống tay áo hắn.
"Ta cũng đi."
Thanh Mặc Nhan do dự chốc lát.
Huyền Ngọc khó xử nói: "Tình hình trong phòng có chút máu tươi, Như cô nương vẫn nên không đi vào sẽ tốt hơn."
"Vụ án ở Thuận thiên phủ ta cũng đã từng được chứng kiến qua, ta không sợ." Như Tiểu Lam kiên định nói.
Khi đó Phủ doãn Thuận thiên bị người sát hại, lúc ấy cũng là máu tươi bắn tung tóe khắp phòng.
Thanh Mặc Nhan chưa nói cái gì, chỉ là duỗi tay ôm lấy bả vai nàng.
Huyền Ngọc đẩy cửa ra, mọi người đi vào trong.
Trên tay thúc thúc của tiên cô có cầm một cái đèn lồng, khi trong phòng được chiếu sáng cũng là lúc hắn bị dọa suýt nữa tê liệt ngã xuống đất.
Huyền Ngọc nhanh tay nhanh mắt, một tay đỡ đối phương, một tay tiếp nhận đèn lồng.
Trong phòng, ba gã tăng nhân ngã trong vũng máu, còn lại một tên tăng nhân đang không tiếng động nhe răng cười, dùng đầu trên bén nhọn của chuông phật không ngừng đâm vào thân thể chính mình.
Thanh Mặc Nhan nghiêng thân mình, chặn lại phần lớn tầm mắt của Như Tiểu Lam.
"Thế tử, có cần ngăn hắn lại không?" Huyền Ngọc nhìn về phía tên tăng nhân còn sống kia.
Người nọ không ngừng đâm vào thân thể chính mình, giống như không hề cảm thấy đau đớn, bộ mặt ở dưới ánh sáng của đèn lồng trông vô cùng dữ tợn.
"Không cần, hắn đã điên rồi." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói, hơn nữa nhìn thương tích trên người hắn. Chính là dù có ngăn lại cũng không thể sống đến hừng đông.
"Tử khí, nhất định là do tử khí nơi này tạo ra!" Thúc thúc tiên cô không ngừng lắc đầu thở dài: "Nghiệp chướng a. Đến cao tăng xuất gia cũng không thoát khỏi, thật đúng là nghiệp chướng, sớm biết người trong độc trùng cốc kia là yêu nữ, chúng ta nên giết nàng từ lâu rồi mới đúng."
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan vừa động: "Ta nghe nói nữ tử ở trong độc trùng cốc là một người hiền lành, vì sao ngươi lại nói nàng là yêu nữ."
Thúc thúc tiên cô hạ giọng nói: "Đó là do thôn dân không biết, cái này lại không lừa được tiên cô nhà ta, nàng có đôi mắt âm dương. Nàng nói nữ tử trong độc trùng cốc kia là yêu nữ, chính nàng đã đưa đám yêu quái mây mù kia đến độc trùng cốc... Chúng ta đều là những người nông dân bình thường, cho nên cũng không dám nói ra..."
Sau hừng đông, Huyền Ngọc tìm thủ hạ của hắn đến, nâng thân thể bốn vị tăng nhân đã chết ra, đặt ở trong viện.
Người trong thôn nghe tin bốn vị tăng nhân đã chết liền đồng loạt chạy tới đây, muốn họ nâng thi thể ra ngoài thôn thiêu hủy, miễn cho những người khác trong thôn bị nhiễm phải tử khí.
Thanh Mặc Nhan lại không có bất kỳ hành động nào.
"Vật nhỏ, nàng cũng cho rằng bọn họ bị tử khí hại chết sao?" Ánh mắt Thanh Mặc Nhan sáng quắc, nhìn về phía Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam hừ một tiếng: "Có quỷ mới tin!"
Thanh Mặc Nhan nhéo nhéo gò má nàng, lộ ra tia mỉm cười đồng ý: "Không sai, có quỷ mới tin."