Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 236: Lễ vật của nhị thiếu gia, vật nhỏ lại ngủ bất tỉnh?



Sau khi trở về sân của mình nhị thiếu gia liền như người mất hồn mất vía.

Thời điểm Ngũ thị ở bên cạnh hầu hạ hắn dùng cơm, liên tục thấy hắn nhìn chằm chằm đôi đũa đến ngẩn người.

"Nhị gia đang suy nghĩ cái gì?" Ngũ thị hỏi.

Nhị thiếu gia liền đem chuyện hôn sự của Tần Thiệu Du kể ra.

"Đối phương là quan võ thất phẩm." Nhị thiếu gia cười nhạo nói: "Hắn cũng xứng lấy biểu muội của ta."

Ngũ thị có chút ngoài ý muốn: "Việc kết thân này là do ai an bài?"

"Đại ca ta." Nhị thiếu gia rầu rĩ không vui: "Sau khi xuất giá biểu muội sẽ ở lại kinh thành, người ngoài nếu nghe được người Thanh Hầu phủ chúng ta gả cho một quan võ phẩm thấp như thế, chẳng phải sẽ cười đến rụng răng hay sao."

Ngũ thị tiếp tục gắp thức ăn vào trong bát hắn, nhị thiếu gia lại phiền chán đẩy ra, một mình vào trong phòng.

Tâm phúc hầu hạ bên người nhị thiếu gia nhìn ra hắn đang có tâm sự, liền đi qua nói nhỏ: "Nhị gia, việc hôn nhân này là do Thế tử giúp đỡ tác hợp, nếu ngài không hài lòng không bằng đến nói với lão Hầu gia một tiếng... Tiểu thư phủ chúng ta sao có thể gả cho loại người như thế được, sau này nhị gia người làm sao còn mặt mũi gặp người nữa."

"Phụ thân hắn sợ là sẽ không quản việc này." Nhị thiếu gia do dự nói.

Lão Hầu gia kiêng kị nhất chính là Thanh Mặc Nhan, hắn làm sao dễ dàng đi quản chuyện này.

"Đúng rồi." Nhị thiếu gia đột nhiên ngồi thẳng lên: "Ngươi nói... Không bằng ta cưới biểu muội thì thế nào?"

Tâm phúc cười trừ nói: "Kia chính là phúc khí của biểu tiểu thư."

Nhị thiếu gia càng nghĩ càng cảm thấy cao hứng: "Cứ như vậy cô mẫu cũng không cần lo lắng biểu muội gả đi sẽ bị người bắt nạt nữa, đều là người trong nhà, cô mẫu chắc chắn sẽ rất vui."

Hắn nhảy dựng lên vui sướng, cuối cùng lấy từ ngăn tủ ra một cái hộp gấm.

Dùng tay áo lau chùi cẩn thận mặt trên của hộp, hắn đem hộp mở ra, bên trong là một đôi vòng tay được làm từ vàng ròng.

Đây là vật mấy ngày trước hắn lấy từ chỗ Ngũ thị ra, nguyên bản nói là muốn tìm một công việc khác, chuẩn bị trước để dùng.

"Ngươi đi, đưa thứ này cho biểu muội, cứ nói là ta tặng." Nhị thiếu gia nói.

"Còn muốn tiểu nhân truyền lời gì nữa không?" Tâm phúc hỏi.

Nhị gia suy nghĩ, lắc đầu nói: " Trước đừng nói thêm gì cả, chuyện này vẫn chưa hoàn thành, miễn cho bị đại ca phát hiện."

Hắn có tâm tư khác, sợ bị Thanh Mặc Nhan phát hiện sẽ không thể giải thích.

Khi tâm phúc của nhị thiếu gia đến sân của Tần Thiệu Du, Tần Thiệu Du đang ở trong phòng nói chuyện cùng với Như Tiểu Lam.

Cô mẫu đem tờ danh sách của hồi môn đến, lần này tới kinh thành, các nàng mang theo không ít đồ vật, nhưng vẫn phải thêm vào một chút nữa cho đủ.

Như Tiểu Lam ngồi ở trên giường đất, hai chân rũ xuống, tò mò nhìn nha hoàn trong phòng bận tới bận lui.

"Không cần mấy thứ này." Tần Thiệu Du chỉ vào mấy thứ trong tờ danh sách nói: "Gia cảnh Úy Tử Ngang không được tốt, nên sính lễ hắn đưa qua sẽ không nhiều lắm, đồ cưới của ta cũng không nên quá nhiều sẽ tốt hơn."

Nha hoàn cười nói: "Tiểu thư chưa gì đã đau lòng cho cô gia."

Tần Thiệu Du đỏ mặt: "Ngươi nha đầu chết tiệt kia, xem ta có xé miệng ngươi không!"

Như Tiểu Lăm cắn hạt dưa, cười hì hì xem náo nhiệt.

"Đúng rồi, tại sao hôm nay biểu ca không phái người đến gọi ngươi về?" Tần Thiệu Du cố ý chuyển đề tài, hỏi Như Tiểu Lam một câu.

"Thanh Mặc Nhan đi ra ngoài làm việc." Như Tiểu Lam phun vỏ hạt dưa từ trong miệng ra.

Kỳ thực Thanh Mặc Nhan muốn đi đến điền trang ngoài thành, bọn họ phải theo chân Trường Hận đi tìm Trường Nguyên lão tiên sinh một thời gian, nhưng lại không muốn đem việc này báo lên quan trên, cho nên mới phải ở lại điền trang ngoài thành vài ngày, sau đó mới từ nơi đó rời đi.

Vì vậy phải chuẩn bị tốt mọi thứ trước, hơn nữa cũng sắp đến những ngày mừng năm mới, Thanh Mặc Nhan để xe ngựa nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, còn mua vào không ít quần áo mùa đông.

"Tiểu thư, nhị gia phái người tới." Ngoài cửa truyền đến tiếng thông bẩm của nha hoàn.

Lỗ tai Như Tiểu Lam lập tức dựng đứng lên, nhị thiếu gia cũng không phải thứ tốt lành gì, hắn phái người tới đây làm cái gì?

Từ bên ngoài tiến vào một gã sai vặt, cười trừ nói: "Nhị gia bảo tiểu nhân tới tặng đồ."

Nói xong đưa lên một hộp gấm.

Nha hoàn bên người Tần Thiệu Du đi qua nhận lấy cái hộp.

Tần Thiệu Du tò mò mở hộp ra, Như Tiểu Lam vươn cổ qua nhìn nhìn.

Thấy trong hộp là một đôi vòng tay được làm từ vàng ròng.

Tần Thiệu Du mờ mịt nhìn gã sai vặt: "Đây là... Ý gì?"

Gã sai vặt cười nói: "Nhị gia chúng ta không có ý gì khác, biểu tiểu thư thích là được, tiểu nhân xin phép cáo lui."

Nói xong hành lễ, lui ra.

Tần Thiệu Du vốn định gọi đối phương lại, nhưng gã sai vặt kia lại đi quá nhanh, chờ đến khi nha hoàn của nàng đuổi ra đến cửa, đối phương đã chạy không thấy bóng dáng đâu.

"Vô sự hiến ân cần, không phải gian tức đạo (*)." Như Tiểu Lam nói thầm một câu, thanh âm không lớn, Tần Thiệu Du lại nghe thấy rõ rành mạch, nàng không khỏi nhìn Như Tiểu Lam nhiều hơn một chút.

(*)Vô sự hiến ân cần, không phải gian tức đạo: không có chuyện gì cũng tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm

"Nhị thiếu gia đưa thứ này tới quả thực có chút không thích hợp với lễ nghi." Nha hoàn ở một bên nói.

Tần Thiệu Du đóng hộp lại, giao cho nha hoàn: "Đem vật này đưa đến chỗ mẫu thân đi."

Nha hoàn tiếp nhận hộp, đúng lúc này Huyền Ngọc bước vào sân.

"Như cô nương, Thế tử đã trở lại, bảo thuộc hạ đến đón ngài về."

"Xem đi, biểu ca lúc nào cũng nhìn chằm chằm, chỉ sợ ta đem người của hắn kéo đi mất." Tần Thiệu Du trêu ghẹo nhéo nhéo mặt Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam đi theo Huyền Ngọc trở về, đem việc nhị thiếu gia tặng đồ nói cho Thanh Mặc Nhan nghe.

Sắc mặt Thanh Mặc Nhan lập tức thay đổi, đi ra cửa gọi Huyền Ngọc lại đây, thấp giọng phân phó một hồi.

Như Tiểu Lam rõ ràng cảm giác được Thanh Mặc Nhan có chút tức giận, tuy rằng hắn nhìn qua không khác mấy so với bình thường, nhưng với sự hiểu biết của nàng về hắn, hắn càng tỏ ra đạm mạc bình tĩnh, trong lòng lại càng chứa nhiều chuyện.

Như Tiểu Lam không biết Thanh Mặc Nhan an bài thế nào, bởi vì ngày hôm sau nàng đã theo hắn rời khỏi Hầu phủ, đi đến điền trang ngoài thành.

Thanh Mặc Nhan với Hầu gia không hợp nhau, trong kinh thành ai cũng biết điều này, cho nên tết nhất Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam ra khỏi thành mọi người cũng không mấy để ý đến.

Ở trong điền trang một đêm, sáng sớm hôm sau, Trường Hận cũng đã đến đây.

Thanh Mặc Nhan chuẩn bị bốn chiếc xe ngựa, Huyền Ngọc chọn ra bốn mươi tử sĩ thân thủ tốt nhất, ăn mặc giống như hộ vệ cưỡi ngựa đi theo bảo hộ.

Lúc này Như Tiểu Lam mới chú ý tới, Sử Đại Thiên cư nhiên cũng tới đây.

Nàng không thể không than thở, Thanh Mặc Nhan quả là rất biết cách dùng người.

Đoàn xe lặng lẽ rời khỏi điền trang, đi về phía bắc.

Trong xe, Trường Hận cùng Thanh Mặc Nhan mở bản đồ ra, liên tục chỉ trỏ.

Như Tiểu Lam ôm túi sưởi, híp mắt, chỉ chốc lát sau đã lăn ra ngủ ở trong xe.

Tốc độ của xe ngựa rất nhanh, bởi vì là mấy ngày cuối năm, trên đường cơ hồ cũng không có thương lữ hay người đi đường, cho nên một đường này có thể xưng là thuận lợi bay nhanh mà đi.

Buổi sáng hôm nay, không trung xuất hiện vài bông tuyết.

Bắt đầu chỉ là vài bông tuyết nhỏ, đến giữa trưa, tuyết càng rơi càng nhiều, sau đó đến ngay cả đường cũng không thấy rõ nữa.

"Còn xa lắm không?" Thanh Mặc Nhan ở trong xe hỏi.

"Phía trước không xa có một tòa thành nhỏ, đi qua tòa thành kia sẽ đến đường núi phía sau." Huyền Ngọc ở bên ngoài trả lời nói, áo choàng trên người hắn đã bị tuyết nhuộm thành màu trắng.

Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ đang ngủ trên đùi hắn, tuy rằng đi đường có chút buồn tẻ, nhưng thời gian nàng ngủ cũng quá lâu rồi đi.

Thanh Mặc Nhan không khỏi có chút lo lắng.

Cũng may lần này có Trường Hận đi cùng bọn họ, tìm nàng đến xem thử, Trường Hận lại nói thân thể Như Tiểu Lam không có vấn đề gì.

Hắn cũng không có biện pháp, đành phải để im cho nàng ngủ.

Đến ngày hôm sau, hắn phát hiện ngay cả khi ăn cơm nàng cũng không tỉnh lại, dù cho cố gắng gọi ra sao, nàng cũng vẫn mơ mơ màng màng, vừa ăn vừa ngủ.

Thanh Mặc Nhan không khỏi nhớ tới lần đầu tiên khi nàng từ mèo hương hóa thành hình người.

Lúc đó, bộ dáng của nàng cũng mơ mơ màng màng như vậy, đến ngay ăn cơm cũng có thể lăn ra ngủ ở trên mâm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv