Thanh Mặc Nhan liên tục ở trong phủ chờ trong cung hạ chỉ xuống.
Nhưng mà mắt thấy lại sắp đến những ngày cuối năm.
Tiểu Vương gia Vu Tĩnh Kỳ vẫn còn ở trong đại lao Đại lý tự, Hoàng thượng lại chậm chạp không chịu mở miệng, cho nên vụ án tạm thời bị mắc kẹt tại đây.
Không có việc liền nhàn hạ hơn, trong tay Thanh Mặc Nhan tạm thời không có công việc cần xử lý, lại sắp đến những ngày cuối năm, nên Đại lý tự cũng thanh nhàn hơn rất nhiều, khắp kinh thành đều tràn ngập không khí náo nhiệt ngày hội.
Mỗi ngày Thanh Mặc Nhan đều mang Như Tiểu Lam đi du ngoạn, chỉ cần nhìn trúng món ăn ngon nào liền mua mang về, Như Tiểu Lam vô cùng vui sướng.
Quả nhiên kẻ có tiền chính là tùy hứng. Này nếu như đang ở hiện đại, có một bạn trai có thân phận cùng bối cảnh như thế, cũng thật sự rất oách.
Bất quá nàng cũng biết việc này chỉ có thể nghĩ cho vui vậy thôi. Dù cho thật sự trở về hiện đại, lấy thân phận của nàng, cũng không có khả năng tìm được một người bạn trai bình thường.
Thử hỏi có nam nhân nào lại nguyện ý ở cùng nàng trong núi sâu rừng già. Trông coi mộ cổ, bên người lúc nào cũng có âm khí tử linh vờn quanh.
Lại một lần nữa thắng lợi trở về, xe ngựa trở lại Thanh Hầu phủ.
Như Tiểu Lam vui rạo rực ôm giỏ điểm tâm xuống xe ngựa.
Sử Đại Thiên đang chờ ở bên ngoài.
Như Tiểu Lam có chút ngoài ý muốn.
Hiện tại công việc trong sân bọn họ cùng vài việc trong Hầu phủ đều do Sử Đại Thiên lo liệu. Sử Đại Thiên ở phương diện này cũng là một nhân tài, một cái miệng cũng có thể khiến quản gia trong phủ tức đến hộc máu, đến ngay cả lão Hầu gia cũng không muốn phải nhìn thấy mặt hắn.
Sử Đại Thiên ỷ vào cây đại thụ Thanh Mặc, Nhan, càng thêm láu cá, quản gia trong phủ hận hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không một ai dám đụng đến hắn.
"Có việc gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Sử Đại Thiên cười nói: "Hầu gia phái người đến truyền tin, nói cô mẫu ngài ở Ngô Lăng sẽ mang theo biểu tiểu thư đến kinh thành để mừng năm mới, muốn ngài chuẩn bị trước, đến lúc đó sợ là nàng sẽ ở lại trong phủ."
Như Tiểu Lam vẻ mặt mờ mịt, ở hiện đại nàng luôn đi theo ông nội, bên người căn bản là không có bất cứ một thân nhân nào.
"Ngươi còn có cô mẫu?"
"Ân, là tỷ tỷ của phụ thân, được gả đến Ngô Lăng từ sớm." Thanh Mặc Nhan bâng quơ nhẹ nhàng nói: "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên các nàng đến đây, để các nàng ở lại sân trước kia là được rồi." Hắn quay đầu phân phó Sử Đại Thiên: "Ngươi đi nói với quản gia trong phủ, lần này ta có việc, không đi đón cô mẫu các nàng được, bảo nhị gia đi thu xếp tốt đi."
Sử Đại Thiên đáp lời, vui vẻ chạy đi tìm quản gia trong phủ.
Như Tiểu Lam trở về chưa kịp thay y phục, quản gia trong phủ đã tìm tới cửa.
Nàng từ sau rèm vươn đầu ra nghe nén Thanh Mặc Nhan cùng quản gia nói chuyện.
"Không phải nói rồi sao, việc này giao cho nhị gia là được rồi." Thanh Mặc Nhan đẩy không còn một mảnh.
Quản gia vẻ mặt đau khổ: "Thế tử, ngài cũng đừng làm khó nô tài, nô tài cũng là mới tiếp nhận công việc trong phủ, vết thương trên người nhị gia còn chưa khỏi, sao có thể đi đón người được."
"Cũng đâu bắt hắn phải cưỡi ngựa, trong phủ không phải còn có xe sao." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Đừng cho là ta không biết, vết thương của hắn cũng không phải quá nặng, hôm qua hắn còn thu vào viện một nha hoàn thông phòng mới, việc đó còn có thể làm, tại sao lại không thể đi đón cô mẫu?"
Quản gia bị nghẹn sắc mặt lúc xanh lúc tím.
Như Tiểu Lam ở sau rèm che miệng cười trộm.
Đừng nhìn Thanh Mặc Nhan không mấy quan tâm chuyện trong phủ, đến ngay cả một con rận đánh rắm ở trong phủ thôi sợ là cũng không thoát được lỗ tai của hắn.
Quản gia gấp đến đầu đầy mồ hôi: "Thế tử, ngài không thể như vậy, việc này trừ bỏ ngài ra, thật sự không có ai khác có thể làm."
"Trong phủ nhiều quản gia như vậy chỉ có mỗi việc ăn cơm?" Thanh Mặc Nhan có chút không kiên nhẫn.
"Nhưng mà... Lần này biểu tiểu thư cũng tới, Hầu gia lo lắng sẽ có chỗ thất lễ..." Quản gia còn muốn nói thêm một chút, Thanh Mặc Nhan lại trực tiếp đứng dậy.
"Không cần nói nữa, ngươi về bẩm báo với phụ thân như vậy là được rồi." Thanh Mặc Nhan không thèm để ý quản gia, trực tiếp xoay người vào phòng trong.
Vừa vén rèm, Như Tiểu Lam không kịp trốn, vừa vặn bị đụng trúng.
"Nghe lén?" Thanh Mặc Nhan nắm cằm nàng.
Như Tiểu Lam cười lấy lòng, không khỏi lộ bản tính giỏi lấy lòng chủ nhân của họ hàng nhà mèo ra.
"Biểu tiểu thư là ai a?" Như Tiểu Lam chớp mắt to, nhìn Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan nhìn kỹ nàng, từ ánh mắt nàng hắn thấy được sự tò mò, có có ẩn ẩn lo lắng.
Vật nhỏ quả nhiên đã thông suốt được một chút, nhưng mà chỉ có như vậy vẫn có chút không đủ.
Thanh Mặc Nhan hơi nheo mắt lại, vuốt ve cằm nàng: "Cô mẫu ta có một nhi nữ và một nhi tử, nhi tử tên là Tần Thiên Du, bằng tuổi nhị đệ ta không sai biệt lắm, còn nữ nhi là Tần Thiệu Du, năm nay mười sáu tuổi, lần này thừa dịp năm mới đến kinh thành một chuyến, chỉ sợ là để tìm một mối hôn sự tốt."
"Nàng là biểu muội của ngươi?"
Thanh Mặc Nhan gật đầu: "Tính ra đã ba năm rồi ta chưa gặp nàng."
"Vì sao nàng lại muốn tới kinh thành để tìm một mối hôn sự tốt?"
Ý cười nơi đáy mắt Thanh Mặc Nhan càng sâu, xem ra hắn đoán không sai, cuối cùng vật nhỏ cũng ý thức được phải bảo vệ tình cảm của nàng.
"Bởi vì kinh thành bên này đều là nhà cao cửa rộng, tự nhiên tốt hơn nhiều so với địa phương nhỏ Ngô Lăng kia." Ngón tay Thanh Mặc Nhan chậm rãi di chuyển đến môi nàng, vỗ về chơi đùa.
Từ khi nghe nói cô mẫu Thanh Mặc Nhan muốn dẫn nữ nhi của mình tới kinh thành, cảm xúc Như Tiểu Lam vẫn luôn không tốt, dù cho là đi chơi cũng không cảm thấy có hứng thú.
Buổi tối hôm nay, Thanh Mặc Nhan để ý tới sau khi tắm rửa xong vật nhỏ lại ngồi ngẩn người ở trước gương.
"Đang nghĩ cái gì?" Thanh Mặc Nhan đi từ phía sau lại đây, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong gương.
Như Tiểu Lam vuốt khuôn mặt mình: "Thanh Mặc Nhan, nữ hài tử đều sẽ đeo trang sức đi, còn có phấn nữa?"
Thanh Mặc Nhan suýt nữa cười ra tiếng, nắn bóp gương mặt nhỏ nhắn của nàng nói móc nói: "Khuôn mặt trắng nõn thế này rồi ngươi còn muốn thoa thứ gì lên nữa, chẳng lẽ không muốn để nữ nhân khác sống tiếp?"
Nghe xong lời này trong lòng Như Tiểu Lam âm thầm vui sướng: "Thật vậy sao?"
Thanh Mặc Nhan cúi người xuống, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, ngắm nàng từ trong gương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần dần nảy nở như nước trong veo, giống như chỉ cần véo nhẹ thôi cũng có thể ra nước, bất quá trên mặt nàng vẫn như cũ mang theo chút nét trẻ con, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm.
"Ta nhớ rõ nữ hài tử còn cần phải có son môi, phấn hoa vàng..." Như Tiểu Lam đưa ngón tay ra đếm.
Tuy rằng nàng chưa từng trang điểm, nhưng mà thời gian lâu, mấy thứ này cũng nhìn thấy qua không ít.
Thanh Mặc Nhan nhướn mày: "Nếu muốn, vậy ngày mai đi đặt mua là được rồi."
Chỉ cần nàng thích, hắn cũng không thèm để ý đến chút tiền mua son phấn kia.
Ngày hôm sau hắn liền dẫn nàng dạo trong thành, đặt mua một đống những thứ nữ hài tử thường hay dùng.
Kết quả rất nhanh Thanh Mặc Nhan phát hiện ra, mọi việc cũng không đơn giản như hắn nghĩ.
Như Tiểu Lam vẻ mặt khinh thường nhìn qua đống hương phấn cùng son môi.
"Cái gì a, nguyên lai lại là những thứ này, ta cũng có thể tự làm được."
Những ngày kế tiếp, phòng của hắn triệt để bị biến thành khuê phòng nữ tử.
Trên bàn bày đầy cánh hoa khô mà Như Tiểu Lam nhờ Sử Đại Thiên làm hộ, giã hỗn hợp mật ong cùng cánh hoa bằng cối, bên trong còn có một chút mỡ heo.
Thanh Mặc Nhan tìm trên bàn nửa ngày mới tìm thấy công văn của hắn.
Xoay người, phát hiện trên ghế chất đầy y phục, tìm một chỗ để ngồi cũng không có.
Duỗi tay cầm lấy mấy bộ y phục trên ghế, một khối vải dệt nho nhỏ ánh vào mi mắt.
Đây là cái gì?
Thanh Mặc Nhan dùng ngón tay móc mảnh vải dệt hình tam giác lên, cẩn thận đánh giá.
Mấy hôm trước khi đến phường may chọn y phục, Như Tiểu Lam vẫn luôn nói nhỏ với tú nương, chẳng lẽ là vì cái thứ cổ quái này?
"Thanh Mặc Nhan, không cho phép ngươi đụng vào thứ đó!" Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm nôn nóng của Như Tiểu Lam.