Chuyện phát sinh đột nhiên, đến ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng ngây ngẩn cả người.
Mũi tên kia được bắn ra từ sau đám cây cối, Thanh Mặc Nhan bởi vì cổ độc phát tác nên không thể cử động, vì vậy chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Thanh Đô cúi đầu, chỉ thấy một mũi tên nhọn cắm ở ngực hắn.
Thanh Mặc Nhan gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
Đã muộn, vẫn là muộn mất một bước.
Thanh Đô lại phun ra một ngụm máu, thân thể co rút vài cái, ngã vào trên xe lăn bất động.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan ảm đạm, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng ra. Huyết sắc nơi đáy mắt càng thêm nồng đậm.
"Ở bên kia..." Cách đó không xa truyền đến tiếng người.
Thanh Mặc Nhan lấy lại tinh thần, chỉ thấy đường nhỏ đối diện có vài người đang đi lại đây, đúng là mấy vị tiên sinh của Bạch Hạc học viện.
"Thiếu khanh?"
"Thiếu khanh đại nhân sao lại ở đây."
"Đã xảy ra chuyện gì. Vì sao không thấy Tàng thư lâu đâu?"
Vài vị tiên sinh vội vàng xông tới.
"Thanh Đô tiên sinh?" Ánh mắt Tiêu Sa Lai dừng ở trên người Thanh Đô: "Thanh Mặc Nhan vì sao ngươi giết Thanh Đô tiên sinh, Tàng thư lâu chính là cơ nghiệp trăm năm của học viện chúng ta. Rốt cuộc các ngươi đã làm những gì..."
Tiêu Sa Lai tiến lên chất vấn Thanh Mặc Nhan.
Thân thể Thanh Mặc Nhan nhoáng lên, khó mà đứng thẳng, theo phản xạ đưa tay lên chụp lấy bả vai Tiêu Sa Lai.
"Thanh Mặc Nhan, ngươi muốn làm gì? Muốn giết ta diệt khẩu hay là báo tư thù, nói cho ngươi biết, lần trước ngươi hủy y phục của ta ta còn chưa tính toán với ngươi đâu."
Một tay Thanh Mặc Nhan nắm lấy vạt áo Tiêu Sa Lai, tay còn lại mạnh mẽ che ngực, máu tràn ra từ khóe môi.
Lúc này Tiêu Sa Lai mới chú ý tới Thanh Mặc Nhan bất thường: "Uy, ngươi làm sao vậy, đừng túm y phục ta a, bộ y phục này ta mới làm, vẫn còn mới đâu, ngươi đừng làm dơ..."
Vừa dứt lời, Thanh Mặc Nhan liền phun một ngụm máu, tất cả đều bắn tung tóe lên y phục Tiêu Sa Lai.
"Thanh Mặc Nhan, có tin hay không ta chết cho ngươi xem!" Tiêu Sa Lai kêu vô cùng thảm thiết.
Thanh Mặc Nhan lau máu nơi khóe miệng, bỏ xuống một câu: "Thử xem."
Khi đám người Huyền Ngọc chạy tới. Chỉ thấy Tiêu Sa Lai té xỉu trên mặt đất, trên người đều là máu.
Trước hừng đông, Bạch Hạc học viện cuối cùng cũng khôi phục lại yên tĩnh như trước kia.
Ngoài cửa học viện dán thông báo tạm nghỉ học, cửa lớn đóng lại bên trên có niêm phong của Đại lý tự.
Huyền Ngọc phân phó người áp giải Vu Tĩnh Kỳ về Đại lý tự, Thanh Mặc Nhan gấp gáp viết tấu chương qua loa gửi cho Đại lý tự Chính khanh, rồi lên xe ngựa chuẩn bị hồi Hầu phủ.
Cả bộ y phục của Như Tiểu Lam đều ướt đẫm, tuy rằng ở trong xe ngựa đã chuẩn bị sẵn một bộ phục sạch sẽ, nhưng mà nàng mặc trên người cũng không tài nào thấy ấm áp nổi.
" Ngồi gần lại đây." Thanh Mặc Nhan mệnh lệnh nói, hắn dựa vào cạnh xe, cánh tay đặt trên bàn nhỏ, nhắm mắt lại.
Như Tiểu Lam xê dịch thân thể, tiến đến gần hắn.
Kỳ thực trên người Thanh Mặc Nhan cũng không ấm áp, ngay cả tay cũng lạnh buốt.
"Để xem lần sau ngươi còn dám xằng bậy nữa không." Như Tiểu Lam nhỏ giọng nói thầm, chưa được sự đồng ý của nàng đã tự ý sử dụng nội lực. Nếu không phải lúc trước nàng đã hạ lau chú trên người hắn, chỉ sợ hắn đã sớm không xong.
Thanh Mặc Nhan mở mắt ra, đáy mắt còn mang theo tia huyết sắc chưa rút đi, ánh mắt sâu thẳm sắc bén như vậy, phảng phất như người vừa uể oải ỉu xìu không phải là hắn.
"Lá gan không nhỏ, cư nhiên còn dám oán trách chủ nhân của mình."
Như Tiểu Lam bĩu môi: "Ta nào dám, ngài chính là Đại lý tự Thiếu khanh, ngay cả Tiêu tiên sinh của chúng ta cũng bị ngài làm cho khuynh đảo, ta nào dám oán trách ngài."
Thanh Mặc Nhan mím môi.
Lần này quả thực Tiêu Sa Lai đã chịu đả kích không nhỏ, sau khi tỉnh lại liền đòi tìm đến cái chết, người không biết còn tưởng rằng Đại lý tự Thiếu khanh đã làm chuyện gì độc ác lắm với hắn.
Kỳ thực hắn chỉ vì chuyện quần áo mới bị Thanh Mặc Nhan phun máu lên.
Xe ngựa xóc nảy một chút.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, nhắm mắt lại.
Như Tiểu Lam duỗi tay ôm lấy hắn, hy vọng có thể giảm bớt ảnh hưởng xóc nảy của xe ngựa đến hắn.
"Đau." Thanh Mặc Nhan phun ra một chữ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Tiểu Lam tràn ngập bất đắc dĩ, nàng đương nhiên biết hắn sẽ cảm thấy đau, nhưng mà không có cách nào a, năng lực của nàng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được cổ độc phát tác, lại không có biện pháp tiêu trừ hết cảm giác đau đớn nó mang đến.
"Nói ngươi thích ta." Đỉnh đầu truyền đến thanh âm khàn khàn của Thanh Mặc Nhan.
Cái gì?
Như Tiểu Lam cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nói ngươi thích ta, như vậy ta sẽ thấy tốt hơn." Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn nàng, lăn lộn cả một đêm làm hắn có vẻ có chút chật vật, nhưng phong độ vẫn không thay đổi.
Đại lý tự Thiếu khanh quả nhiên là ở bất kỳ tình huống nào cũng đều toát ra khí thế bức người a.
"Có thể không nói sao?" Như Tiểu Lam đỏ mặt.
"Vậy ngươi hãy nghĩ ra hai mươi lý do không thích ta."
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu ứa ra nhiệt khí, độ ấm trên người dần dần dâng lên.
Đây là cái quỷ gì a, Thiếu khanh ngươi xác định mình là người cổ đại, mà không phải từ hiện đại xuyên không đến chứ?
"Nói đi, lớn tiếng chút." Khóe môi Thanh Mặc Nhan nhợt nhạt gợi lên: "Nếu không muốn nói, chúng ta sẽ tâm sự về chuyện ngươi một mình rời đi cùng với tiểu Vương gia..."
Báo ứng tới thật nhanh.
Đừng nhìn bề ngoài Thanh Mặc Nhan hào phóng khéo léo, kỳ thực chính là một tên bạo quân độc tài, thích nhất giày vò người khác kiểu này.
"Thích..." Xem ra đành phải chịu thua trước để tránh khỏi một kiếp.
"Thanh âm quá nhỏ, không nghe thấy." Thanh Mặc Nhan một lần nữa nhắm mắt lại, che ngực chính mình, hô hấp ổn định.
Bên ngoài xe ngựa, đám người Huyền Ngọc có thể nghe thấy rõ thanh âm thanh thúy của Như cô nương.
"Ta thích Thanh Mặc Nhan, thích Thanh Mặc Nhan... Thích..."
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Thế gian này không thiếu nữ tử lớn gan nhiệt tình, nhưng mà lần đầu tiên thấy có người nói trắng ra như thế.
Thế tử bọn họ thật đúng là có phúc a. Nghe nhiều thế cũng không ngại phiền.
Dọc theo đường đi Như Tiểu Lam nói nhiều đến mức cổ họng sắp bốc khói.
Nếu không phải bởi vì hiện tại thân thể Thanh Mặc Nhan không tốt, nàng thật sự muốn biến trở về mèo hương, cào cho hắn vài đường.
Thú vui của Thanh Mặc Nhan thật đúng là làm cho người ta người ta không chịu nổi, hắn thích trêu đùa nàng như thế sao?
Trở về Thanh Hầu phủ, Thanh Mặc Nhan trực tiếp sai người phá bỏ ngạch cửa, xe ngựa trực tiếp đi vào phủ. Liên tục đi đến bên ngoài viện mới bảo người chuẩn bị nhuyễn kiệu nâng hắn vào trong.
"Lại đây uống canh gừng." Thanh Mặc Nhan nằm ở nơi đó như một đại thiếu gia, một hồi chỉ huy Như Tiểu Lam làm cái này, một hồi lại chỉ huy nàng làm cái kia.
Như Tiểu Lam vội đến cả đầu đầy mồ hôi. Hàn khí trên người ngược lại đã tan bớt.
"Có thể không uống sao?" Như Tiểu Lam ngửi thấy mùi vị cay nồng liền liên tục lùi về phía sau.
Trước kia nàng cũng không cảm thấy thứ này có gì khó uống, nhưng từ sau khi biến thành động vật, lại trở nên cực kỳ không thích loại mùi vị này.
"Không thể." Thanh Mặc Nhan sai người để canh gừng lên bàn.
Tròng mắt Như Tiểu Lam xoay chuyển. Trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
"Nếu ngươi nói thích ta, ta sẽ uống."
Thanh Mặc Nhan cong môi: "Lời này là thật?"
"Đương nhiên." Như Tiểu Lam ở trong lòng tự tán thưởng cho sự "nhạy bén" của mình.
"Người tới, gọi tất cả người trong viện đến đây." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt phân phó hạ nhân bên ngoài.
Như Tiểu Lam ngẩn người: "Ngươi muốn làm gì?"
Thanh Mặc Nhan không tiếng động cười khẽ: "Lát nữa ngươi sẽ biết."
Rất nhanh, tất cả người trong viện đều đi đến, đến ngay cả tử sĩ bảo hộ viện cũng chen vào phòng.
Trong phòng chật kín người, mấy người không có chỗ chen còn phải đứng ở bên ngoài hành lang.
Như Tiểu Lam mở to mắt mèo, Thanh Mặc Nhan đây là muốn làm gì a.
Thanh Mặc Nhan tựa vào đầu giường lười biếng nói: "Các ngươi đến nói cho nha đầu kia biết, nói Thanh Mặc Nhan ta thích nàng."
Ầm!
Thiên lôi cuồn cuộn.
Ngươi tự dùng miệng mình nói ra là được rồi, gọi cả mấy trăm người tới để làm thành dàn hợp xướng sao?