Như Tiểu Lam ngồi trên vai Thanh Mặc Nhan, nhìn chó ngốc đang chạy về phía đám bọ cạp màu đỏ sậm.
Nếu không phải vì có đám người Thanh Thủy trại cùng Thái Nghĩa Minh ở đây, nàng mới không cần làm nhiều chuyện phiền phức như thế, trực tiếp để Ngàn Thương qua đó, rất nhanh sẽ giải quyết xong tất cả.
Chướng khí? Ngại ngùng, Ngàn Thương là rối gỗ, không ảnh hưởng.
Bọ cạp? Khụ, thử hỏi một người gỗ có thể trúng độc sao?
Người Thanh Thủy trại cùng Thái Nghĩa Minh đều trốn ở chỗ tối.
"Con chó kia từ đâu ra?" Có người hỏi.
Bọn họ chưa từng thấy qua nó a.
"Không lẽ nha đầu kia muốn dùng con chó đó để dẫn dụ bọ cạp tới?" Có người phát hiện ra manh mối.
"Này chẳng phải là đi tìm chết sao?"
Trong khi mọi người đang nghị luận sôi nổi, chó ngốc bên kia đã phe phẩy đuôi xông thẳng vào trong đám bọ cạp.
Nháy mắt, thân ảnh nó đã bị đàn bọ cạp nuốt sống.
"Ai, kết thúc nhanh như thế."
"Xem ra vẫn phải dùng đến biện pháp của chúng ta."
Thái Nghĩa Minh vừa định từ chỗ trốn đi ra, chợt thấy đám bọ cạp ở đối diện loạn cả lên.
"Chuyện này là sao? Chẳng lẽ con chó kia vẫn còn sống?" Có người kêu lên sợ hãi.
Nhiều bọ cạp như thế, đến ngay cả người có thân thủ tốt nhất trong nhóm bọn họ cũng không ai đủ tự tin có thể bình yên vô sự thoát thân ra khỏi đó.
Đám bọ cạp sôi trào lên, tựa như bị cái gì quấy đảo, hỗn loạn khi thì tụ lại một chỗ, khi thì phân tán ra, giống như đang đuổi theo thứ gì đó.
Thanh Mặc Nhan cũng đang nhìn đàn bọ cạp từ phía xa.
"Chó ngốc thật sự có thể dẫn chúng tới đây sao?"
"Đương nhiên." Như Tiểu Lam trả lời không chút do dự.
"Nó sẽ không bị bọ cạp chích?"
"Ta đã cho nó mặc y phục bảo hộ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn nó sẽ không có việc gì."
Y phục bảo hộ?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam cười khanh khách ra tiếng: "Đúng rồi, ta quên mất, ngươi sẽ không nhìn thấy."
Ngón trỏ nàng kết ấn, miệng lẩm bẩm vài câu, cúi thấp người nói nhỏ với Thanh Mặc Nhan: "Ngươi có muốn nhìn một lần không?"
"Nhìn gì?"
"Ở trong mắt ta thế giới này có bộ dáng như thế nào..."
"Ta có thể nhìn thấy sao?" Đáy mắt Thanh Mặc Nhan mang theo tia sáng khác thường.
Kỳ thực hắn rất có hứng thú với việc này, hắn muốn biết ở trong mắt nàng, thế giới này có bộ dáng gì.
Như Tiểu Lam duỗi tay vặn mặt hắn lại đối diện với nàng, rồi sau đó đến gần... Dùng đầu lưỡi liếm trên mí mắt hắn một chút.
Mùi xạ hương ùa đến, Thanh Mặc Nhan chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa kịp phản ứng, Như Tiểu Lam đã lui lại.
Hắn chớp mắt một cái.
Đan xen trên bầu trời là những dải sương mù màu đen, hình dạng chúng nhìn qua giống như những con rắn lớn đang di chuyển, cuồn cuộn, giống như có thể tùy thời ập xuống nuốt chửng hết tất cả bọn họ.
Thanh Mặc Nhan theo bản năng lùi về phía sau một bước.
"Kia chỉ là những tà khí tồn trữ trong sơn cốc, chúng nó không dám tới gần ngươi." Như Tiểu Lam thấp giọng nói.
Lúc này Thanh Mặc Nhan mới chú ý tới, những khí đen kia chỉ di động ở trong không trung, cũng không dám tới gần hắn.
Ánh mắt rơi xuống đối diện, lúc này đàn bọ cạp đã tụ tập lại thành hình tròn, cơ hồ dùng phương thức lăn lộn tiến về hướng bên này.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, cảnh tượng như vậy hoàn toàn có thể xưng là âm u và khủng bố.
"Bình thường ngươi nhìn thấy, là thế giới như này?" Hắn thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy." Ngữ khí Như Tiểu Lam nhẹ nhàng: "Toàn bộ cánh rừng đều là tà khí tận trời, xem ra Thái Nghĩa Minh nói không sai, ngày xưa nơi này nhất định là một bãi chiến trường, bằng không sẽ không tụ tập nhiều hắc khí như vậy."
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng nhìn đại quân bọ cạp đang càng ngày càng đến gần, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Ngày nào cũng phải chứng kiến cảnh tượng như này, chẳng lẽ nàng không cảm thấy sợ hãi sao?
"Nhìn lâu, sẽ thành thói quen." Như Tiểu Lam giống như đoán được suy nghĩ của hắn, an ủi vỗ vai hắn một cái.
Kỳ thật nàng đã nhìn thành thói quen.
Hồi còn nhỏ, nàng còn có thể bị những thứ này dọa đến, thường xuyên bám lấy ông nội không chịu buông tay.
Tuy rằng ngoài miệng lão nhân thường xuyên mắng nàng vô dụng, nhưng vẫn để cho nàng ăn vạ trên người ông, sau đó khi lớn hơn một chút, nàng mới biết, những thứ nàng nhìn thấy, không phải ai cũng thấy được.
Ông nội nói nàng có thiên phú làm Âm Dương Sư, còn đem những thứ ông biết dạy hết cho nàng, nhưng mà cả ngày nàng cứ mơ mơ màng màng, cái gì cũng học không giỏi.
Nhớ tới đây, lại cảm thấy có chút thương cảm.
Như Tiểu Lam mím môi.
"Sau này cảm thấy sợ hãi cứ nói với ta." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào nơi xa.
Gia hỏa này... Rõ ràng là muốn an ủi nàng, lại bày ra một bộ biểu cảm lãnh khốc.
Thật là... Rất soái!
Như Tiểu Lam cười khanh khách ôm lấy đầu hắn.
Thanh Mặc Nhan vẫn mang theo bộ mặt không biểu tình, nhưng độ cong nơi khóe môi lại hơi thả lỏng xuống.
Lúc bọn họ thấy chó ngốc, thân ảnh nho nhỏ màu đen, so với đám bọ cạp phía sau lưng thì bóng dáng của nó có vẻ cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng mà nó lại ngoan cường chạy nhanh về phía trước.
Đám người Thanh Thủy trại cùng với Thái Nghĩa Minh đều hóa đá tại chỗ.
"Này không phải là thật đi... Thứ đang chạy phía trước kia là con chó đó sao?"
"Không sai, ngươi cũng nghe thấy tiếng nó sủa đi?"
"Nhưng mà làm gì có giống chó nào như thế... Cường đại như thế."
Trừ bỏ Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam ra, không có bất luận kẻ nào nhìn thấy được tầng lá bùa bảo hộ bám trên người chó ngốc, bạch quang nhàn nhạt, tựa như một bộ y phục, bảo hộ nó không bị bọ cạp công kích.
"Tới, thật sự đã đưa tất cả tới." Có người run giọng nói.
Trước mắt, mấy trăm con bọ cạp đang tiến về phía bên này, đến ngay cả Thái Nghĩa Minh, cũng không khỏi sinh ra loại ý niệm muốn chạy trốn.
Như vậy thật sự có thể chứ, dù cho dẫn được đến đây, nhưng mà làm sao bắt bọn chúng vào trong cạm bẫy đã thiết kế sẵn được.
"Muốn chúng ta ra tay sao?" Không biết là ai hỏi một câu.
"Không biết..."
"Như cô nương chưa gọi chúng ta qua hỗ trợ."
"Chẳng lẽ muốn trực tiếp dẫn đến chỗ hố sâu, nếu vậy con chó kia nhất định sẽ bị ngã chết a."
Lúc này chó ngốc đã chạy đến trước cái hố, thả người nhảy xuống.
"Thật sự nhảy xuống!" Có người nhịn không được kêu ra tiếng.
Thanh Mặc Nhan chú ý tới, ở thời điểm chó ngốc nhảy xuống, ngón trỏ Như Tiểu Lam liền kết ấn, một đạo bạch quang từ trong hố lao ra, bay đến trên đầu ngón tay nàng.
Nàng đã thu hồi chó ngốc về.
"Ngàn Thương!" Như Tiểu Lam kêu lên một tiếng.
Trừ bỏ những con bọ cạp đuổi sát theo chó ngốc, bên ngoài còn có vô số con khác đang hoạt động ở xung quanh, lúc chúng nó phát hiện ra Như Tiểu Lam cùng Thanh Mặc Nhan, thì liền đồng loạt nhào tới.
"Làm sao bây giờ?" Mọi người đang trốn ở một nơi bí mật gần đó sốt ruột nói.
"Làm sao ta biết được!"
"Đi hỗ trợ đi." Thái Nghĩa Minh thở dài, mặc kệ như thế nào, những thứ Như cô nương đã làm đều rất tốt rồi.
Nói cũng đúng, mắt thấy sắp thành công, không thể để cho thất bại trong gang tấc.
Mọi người đồng loạt rút vũ khí ra chuẩn bị đi ra hỗ trợ, chợt thấy những con bọ cạp kia tự động nhảy vào trong hố sâu ở một bên.
Đây là chuyện gì?
Tất cả mọi người đều sững sờ ở nơi đó, mở lớn mắt, sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
"Chờ một chút... Không phải là tự chúng nhảy xuống, mà là... Là bị ném xuống đi..." Có người lắp bắp nói.
Bị ném xuống?
Phải biết rằng những con bọ cạp này đã trưởng thành không sai biệt lắm, này lực lượng phải lớn đến mức nào mới có thể ném được chúng đi.
Lại thêm hai nhóm bọ cạp bị ném vào trong hố, lúc này tầm mắt mọi người mới rõ hơn, chỉ thấy trong đám bọ cạp, lụa mỏng trên đấu lạp phiêu động trong gió, tay áo tung bay, Ngàn Thương đem Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam bảo hộ ở phía sau, xung quanh bọn họ ngang dọc đều là thi thể bọ cạp.
Giương tay, lại một nhóm bọ cạp bị ném vào trong hố.
Thanh công tử rốt cuộc là nhân vật như thế nào, những thuộc hạ đi theo bên cạnh hắn... Đều không phải là người a!
Mọi người bỗng nhiên có loại cảm giác lệ rơi đầy mặt.