"Hắc tâm chưởng quỹ, mau ra đây, có khách tới!"
Tiểu Ngọc vừa vào, liền hô lớn.
Dương Hiên vẫn còn đang tính toán làm sao mở rộng kinh doanh, hoàn thành nhiệm vụ một tháng bán ra một ngàn phần ăn. Bỗng nghe tiếng người la ồn ào, lập tức mặt đen lại. Đệch,tự nhiên lại bị gọi là hắc tâm chưởng quỹ. Trường Nhạc công chúa cũng bật cười: "Ngươi gọi cái gì vậy? Chưởng quỹ liền chưởng quỹ, tại sao còn thêm chữ hắc tâm vào?"
Tiểu Ngọc bĩu môi: "Hắn bán giá rất cao mà thái độ thì quá kém,hơn nữa trong tửu lâu cái gì cũng không có, còn không phải là hắc tâm chưởng quỹ sao?"
"Tiểu Ngọc, đừng nói như vậy." Trường Nhạc công chúa lắc đầu một cái: " Món ăn của hắn đáng giá như vậy mà."
Tiểu Ngọc đối với Dương Hiên vẫn còn ác cảm: "Quá ngang ngược khó ưa, nếu không phải đồ ăn ngon như vậy thì ta cũng không thèm đến đây."
Lý Thừa Càn nghe Trường Nhạc công chúa và Tiểu Ngọc nói chuyện, có chút ngạc nhiên, Dương Hiên này là người thế nào mà mỗi người đều đánh giá hoàn toàn khác nhau.
Dương Hiên cất bước đi ra liền thấy Tiểu Ngọc cùng Trường Nhạc công chúa, lập tức vui hắn lên.
Khách quen a!
Nhưng lại đi theo 1 nhóm khoảng 7, 8 người làm Dương Hiên có chút bất ngờ, không nghĩ tới các nàng không những trở thành khách quen mà còn mang đến nhiều người như vậy.
" Mời vào."
Dương Hiên đứng một bên cửa, không tỏ vẻ gì là nhiệt tình nhưng nhìn Trường Nhạc công chúa và Tiểu Ngọc thì trong lòng đột nhiên nhớ đến đạo thánh chỉ hôm qua....
Hai người này, chẳng lẽ là trong cung đi ra? Nếu như vậy thì... những người này.... Toàn bộ đều người của hoàng cung sao?
Nếu đổi lại bất kỳ một người bình thường nào e là sợ đến kinh hồn bạt vía. Trong cung tùy ý đi ra một vị, đều dễ dàng đem bọn hắn bóp chết. Thế nhưng Dương Hiên thì không nghĩ vậy, hắn cũng chỉ là một lão bản tửu lâu, không có tham vọng tranh giành địa vị hay quyền thế gì. Vốn dĩ nước giếng không phạm nước sông vì vậy không cần phải cố gắng lấy lòng bọn họ! Mặt khác, Dương Hiên xuyên việt mà đến,vẫn còn chưa hòa nhập vào nếp sống cũng như tư tưởng của người thời đại phong kiến. Cho nên đối với người trong cung, cũng không giống là người xưa sợ hãi từ thâm căn cố đế.
Hắn quan niệm rằng, người người bình đẳng vì vậy hắn đối mặt thánh chỉ có thể từ chối, sau đó trước mặt Phòng Di Ái cùng Trình Xử Lượng vẫn không sợ hãi mà duy trì quy củ. Quan trọng nhất là Dương Hiên có hệ thống trong tay, hắn còn sợ ai chứ?
Ở tửu lâu của hắn thân phận tôn quý hay bình dân bá tánh đều là khách. Muốn ăn món ăn hắn chế biến thì phải đàng hoàng ngồi yên đó, tuân thủ quy củ. Không ai ngoại lệ!
"Nếu là khách quen, như vậy ta sẽ không giới thiệu nữa." Dương Hiên lãnh đạm nói: "Quy củ các ngươi đều biết rồi.... Các ngươi muốn mấy phần Thịt Dê Bọt Biển thì báo ta còn chuẩn bị????"
Lý Thừa Càn sửng sốt ngẩn người ra. Không chỉ là Lý Thừa Càn, những người khác đều tỏ ra kinh ngạc. Bọn họ chưa từng thấy chưởng quầy nào thái độ kiêu ngạo như vậy,không hề có ý mời mọc khách. Trong suy nghĩ của họ, làm thương nhân địa vị cũng không cao vì vậy lúc tiếp khách bất kỳ là người nào đều vô cùng nhiệt tình, thậm chí có chút nịnh nọt. Chính vì vậy làm cho người ta một cảm giác như là gian thương.
Đột nhiên lại xuất hiện một tên thương nhân lại không thèm quan tâm đến khách hàng, làm bọn họ cực kỳ không thích ứng. Làm ăn kiểu này mà vẫn có thể tồn tại, thật không nghĩ ra. Trong đó không ít Hoàng Tử, đều là quen sống trong nhung lụa, đi tới chỗ nào, đều là được người tôn kính. Coi như là văn võ bá quan, đối mặt bọn họ vẫn phải giữ thái độ tôn kính. Bây giờ một tên chưởng quầy ở một cái tửu lâu nhỏ xíu lại có thái độ như vậy, thật là tức chết mà. Thậm chí có người còn nghĩ sẽ cho người đến đây bắt lấy Dương Hiên, hảo hảo quánh 1 trận bờm đầu cho chừa cái tật.
Tuy nhiên Trường Nhạc lại ngăn cản bọn họ. Lý Thừa Càn trong lòng có chút buồn bực nhưng khi ngồi xuống quan sát tỉ mỉ không gian bên trong mới phát hiện tửu lâu này có chỗ bất phàm!
Vô luận là trang hoàng, hay là sàn nhà, tường nhà, toilet... Đều là vô cùng tinh xảo, hơn nữa nếu tinh ý một chút liền có thể nhìn ra được toàn bộ tiểu điếm này chính là một thể. Bàn, sàn nhà... Đường vân đều là giống như đúc, khi phát hiện điều này Lý Thừa Càn giật nảy cả mình. Cuối cùng là chặt một cây đại thụ lớn đến mức nào mới có thể tạo ra được tiểu điếm này chứ. Hơn nữa trong này trang trí coi như là những công tương có thủ nghệ tinh xảo nhất vẫn không cách nào làm được. Mấu chốt nhất là cảm giác oi bức đang dần biến mất. Ở đây phảng phất triệt để ngăn cách thái dương, không hề có một chút nóng nực mà lại còn có hơi lạnh se se. Không biết gió từ đâu đến, hắn nhìn kỹ đã lâu, cũng không có tìm được ngọn nguồn. Chỉ bằng những điểm này Dương Hiên trong suy nghĩ của Lý Thừa Càn trở nên thần bí, đây tuyệt đối là một người có năng lực.
Chẳng trách có cá tính như vậy!
"Tiểu muội, nếu là như vậy, giới thiệu cho chúng ta một hồi, quán này bên trong đến tột cùng có chỗ nào kì lạ chứ?"
Lý Thừa Càn nội tâm phát sinh nhiều lần biến hóa, còn lại hoàng tử, cũng cảm thấy được cái này kỳ quái. Sau đó tất cả đều im lặng không lên tiếng, ngược lại là đối với tiểu điếm này tò mò muốn nhìn một chút, đến tột cùng có cỡ nào kì lạ mà có thể làm cho Trường Nhạc công chúa làm đủ mọi cách thuyết phục bọn họ xuất cung.
"Thực đơn, không cần xem."
Trường Nhạc công chúa đem thực đơn cầm lên: "Bên trong chỉ một món ăn, vì lẽ đó xem không có ý nghĩa gì."
"Chỉ một món ăn."
Các hoàng tử nghe nói, đều là đồng tử co rụt lại, có chút cổ quái."Vậy hắn mở tửu lâu này làm cái gì, còn không bằng trực tiếp ở bên đường mở Tiểu Sạp mà buôn bán a."
Tứ Hoàng Tử Lý Thái khẽ cười một tiếng, có chút xem thường.
"Tuy nhiên món ăn ở đây lại không bình thường." Trường Nhạc công chúa cười nói, trong ánh mắt lộ ra ý giảo hoạt: "Một phần ăn giá ba trăm văn."