Vì phòng ngừa kẻ nào đó chết đói thì sẽ không có ai đến nhà mình cầu thân, Tiết Thanh Linh không thể làm gì khác hơn là xắn tay áo lên chạy đến nhà bếp nhỏ trong y quán nấu cơm. May là trong nhà bếp vẫn có không ít nguyên liệu tươi ngon, vốn định để làm đồ ăn cho trưa nay nhưng bởi vì trưa không nấu, hiện tại làm cũng chưa quá muộn.
Do sợ Bùi Sơ đói bụng khó chịu, Tiết Thanh Linh làm một bát mỳ thanh thang trước, cho hắn ăn ấm bụng.
Bùi Sơ vào trong nhà bếp với cậu, đứng một bên nhìn. Hắn ngược lại chẳng coi đó là chuyện quan trọng, không nóng vội hay nhanh nhanh chóng chóng ăn trước. Bụng đói đã hơn nửa ngày, không có gì lấy làm to tát cả.
Chỉ là vừa nãy lúc bụng kêu có chút tổn hại hình tượng mà thôi.
Lúc này, Tiểu Bùi đại phu y thuật siêu phàm đã châm vào những đại huyệt trên thân thể mình mấy châm một cách tinh chuẩn, bụng chắc chắn là không kêu nữa, bởi hắn đã tạm thời phong bế một số giác quan trên người mình.
Tiết Thanh Linh một bên nấu mỳ, một bên tay chân luống cuống chuẩn bị nguyên vật liệu làm món ăn khác. Bên cạnh đó, cậu vẫn có thể phân ra một phần tâm trí, thi thoảng quay đầu lại ngắm nhìn Bùi Sơ đứng sau lưng cậu, nhìn một cái là cười ngốc một cái. Xác nhận đối phương vẫn còn đứng đó mà không có biến mất tiêu mới an tâm xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Bùi Sơ thấy cậu quay đầu lại nhìn mình mười mất lần, rốt cục cũng phải nhíu mày, nhịn không được mở miệng bảo: "Em nấu ăn chuyên tâm chút đi, đừng có bỏ nhầm đường với muối..."
Hắn cũng không muốn bản thân mình nhịn đói hơn nửa ngày còn bị ép phải ăn một bàn toàn món ăn kỳ quái...
Tiết Thanh Linh lập tức quay đầu lại, lộ ra hai cái lúm đồng điếu nhỏ với Bùi Sơ: "Bùi đại phu yên tâm đi, Thanh Linh sẽ không làm ra chuyện bỏ nhầm muối với đường, ta mới không ngốc như vậy đâu."
Bùi Sơ: "..."
Trong lòng hắn nghĩ đối phương ngốc như thế, vả lại đây không phải là vấn đề ngốc hay không, mà là cậu ấy có một cái não mà dùng nhiều chức năng như vậy thực khiến người ta không thể an tâm.
Không nên gieo vạ lên dạ dày của hắn a.
Bùi Sơ chịu không nổi ở bên cạnh lạnh lùng đốc xúc: "Nếu như em làm đồ ăn không ngong, không nhất định ta sẽ ở lại Lâm An đâu..."
Lúc hắn nói chuyện, mấy cây châm trúc cắm trên người cũng run lên, Tiết Thanh Linh nhìn kim châm lay động mà cảm thấy một trận tâm hoảng ý loạn.
Sau khi Tiết gia tiểu công tử tiếp thu lời đe dọa, cuối cùng cũng thành thực kiềm chế bản thân kích động quay đầu lại, nghiêm túc chuyên tâm vùi đầu vào việc chế biến nguyên liệu nấu ăn trước mắt.
Một bát mỳ thanh thang thơm ngào ngạt được làm xong, đương nhiên vẫn là dùng bát lớn, là cái bát lúc trước Bùi Sơ dùng để ăn cháo, giờ đây bát cháo đã trở thành bát mỳ.
Tiết Thanh Linh cẩn thận bưng tô mỳ tới trước mặt Bùi Sơ, sau đó chỉ chỉ châm trúc ghim trên cổ tay đối phương.
Bùi Sơ cầm đũa, tiện tay gạt châm trúc trên người mình xuống. Vừa mới nhổ châm ra, một cảm giác đói bụng cồn cào bao phủ thân thể, cũng không thèm nói chuyện, trực tiếp ăn luôn.
Không thể không nói, tay nghề Tiết Thanh Linh cực kỳ tốt. Cho dù là mỳ với nước dùng bình thường thôi cũng có thể nấu ra mùi vị thượng đẳng. Rõ ràng nước dùng trong veo, chỉ có vì mặn nhàn nhạt nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hương vị nước dùng này thật đặc biệt. Phối hợp với mỳ sợi dài, sợi mỳ cuộn lại trong nước dùng, cực kỳ dụ người đến ăn.
Tiết Thanh Linh cười nhìn hắn một chốc rồi lon ton quay lại trước bếp lò tiếp tục nấu ăn.
Bùi Sơ ăn xong tô mỳ này, rốt cục cũng có thứ gì đó trong bụng, khí lực cả người quay lại rồi. Hắn đi tớ bên người Tiết Thanh Linh, hỏi cậu có cần hắn phụ một tay không. Tuy rằng Bùi Sơ không nấu ăn nhưng mà không phải không biết nấu ăn...
Hắn mà nấu ăn thì chỉ biết luộc, chính là đổ hết nguyên liệu vào, thêm chút nước, thêm muối, đun sôi cho đến lúc chín là có thể ăn, quá trình tương tự như sắc thuốc. Dù sao, một nồi hổ lốn nguyên liệu nấu ăn như vậy lúc luộc lên so với mùi vị thuốc sắc ra thì ngon hơn nhiều lắm, hơn nữa món ăn tương đương với tiêu chuẩn của một ẩn sĩ, tựa hồ ăn thêm mấy ngày là người có thể bay phiêu phiêu như tiên luôn ý chứ. (ý ổng là gầy quá bị gió thổi bay như tiên luôn)
"Huynh giúp ta gọt củ cải đi."
Bùi Sơ gật đầu, mấy việc thái rau này sao mà làm khó được hắn. Hắn cầm dao phay, tùy tay cắt mấy lần, liền cắt một cây củ cải thành củ cải sợi dài ngắn bằng chằn chặn luôn.
Kỹ năng dùng dao của Bùi Sơ rất tốt, có thể do thiên phú của bác sĩ, đồ ăn cắt ra vừa nhanh vừa đẹp, độ lớn không kém nhau chút nào.
Có hắn ở bên cạnh giúp Tiết Thanh Linh thái rau, tốc độ nấu ăn của Tiết Thanh Linh nhanh hơn rất nhiều. Đợi đến khi gọt hết nguyên liệu cần gọt, Bùi Sơ còn muốn đi giúp Tiết Thanh Linh làm sủi cảo. Chỉ là không biết làm sao sủi cảo lá liễu hắn bao ra thực sự không đạt tiêu chuẩn lắm.
Hình dáng toàn thân miếng sủi cảo lá liễu mập mạp không hài hòa, trên thân miếng sủi cảo đầy những nếp nhăn kỳ quái, trên da bánh còn dính đầy vụn nhân bánh, khiến nó thoạt nhìn không quá giống một miếng sủi cảo chân chính.
Tiết Thanh Linh lấy miếng sủi cảo kia ra khỏi cái lồng hấp đang chuẩn bị bỏ lên nồi, không nhịn được nói với Bùi Sơ: "Bùi đại phu, hay là huynh ngồi sang một bên đi, đợi lát làm xong là có thể ăn rồi."
Bùi Sơ: "..."
Hắn im lặng liếc mắt nhìn cái sủi cảo bị Tiết Thanh Linh tự ý 'nâng' ra ngoài, gật gật đầu. Tuy hắn đáp ứng không làm sủi cảo nữa nhưng lại đi tới bên bệ bếp, xốc lồng hấp lên, bỏ cái sủi cảo lá liễu mình bao kia vào trong lồng.
Tiết Thanh Linh: "..."
Tiết gia tiểu công tử đối với hình thức của món ăn luôn có yêu cầu cực khắt khe phải cưỡng ép bản thân phải kìm lại xúc động muốn xốc lồng hấp lên.
Bùi Sơ an vị trên bàn vuông nhỏ trong phòng bếp trước, đợi Tiết Thanh Linh bưng từng món từng món ăn lại đây, hắn không bày vẽ nhiều, trực tiếp ăn tại chỗ. Tiếp đó gần như hai mươi bốn món ăn được phục vụ liên tục hết món này đến món khác, khẩu vị so với ngày thường càng tốt hơn không chỉ một chút. Một lồng sủi cảo hấp kia hắn cũng đều ăn sạch sẽ, song Bùi Sơ không thể không thừa nhận tuy rằng dùng cùng một loại bột cùng một loại nhân nhưng sủi cảo hắn làm đúng là không quá ngon.
Sau này... vẫn nên ít động vào mấy thứ này thì hơn, thành thực thái rau là được rồi.
Tiết Thanh Linh làm xong hết tất cả món ăn liền tay chống cằm, ngồi phía đối diện, khuôn mặt vui vẻ nhìn người trước mắt ăn ngấu ăn nghiến. Cậu nhìn mãi mà vẫn muốn nhìn đến mê mệt, hai mày hơi nhướn cao, khóe miệng khẽ khàng cong lên, hai lúm đồng điếu trên mặt không chút lưu tình xuất hiện, khiến chủ nhân muốn giấu cũng không giấu được.
Bùi Sơ đã sớm làm quen với cặp mắt xinh đẹp câu trong móc ngoài thi thoảng lại ngẩng lên nhìn mình của cậu. Tiết Thanh Linh cứ nhìn chằm chằm hắn mãi đi nữa cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của hắn chút nào. Đương nhiên lúc này, giả như đối phương không dừng mắt lại trên người hắn, có khi hắn mới cảm thấy ăn không ngon ấy chứ.
Tâm tình Tiết Thanh Linh hôm nay rất tốt, còn tiện thể đào ra hai bình rượu hoa đào trân quý đã cất trong y quán lâu năm. Thời điểm hưng phấn đẩy hai bình rượu lên trước mặt Bùi Sơ, suýt chút nữa đã khắc chế không nổi bản thân kích động ngâm nga mấy điệu hát dân ca. Sau khi khẽ hát được câu đầu tiên cậu liền nhín trở lại, sợ bản thân hát quá khó nghe, đối phương sẽ không đến nhà cậu hỏi cưới.
Cậu ngây ngốc nở nụ cười, nhìn chăm chú vào đôi mắt hoa đào với con ngươi sáng quắc của người đối diện, ngửi mùi hương hoa đào chưng cất tràn đầy trong không khí, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy niềm hân hoan vô tận.
Bùi Sơ ăn hết một bàn đồ ăn, dâng lễ tế cho lục phủ ngũ tạng xong, cầm lấy vò rượu hoa đào kia, nháy mắt một cái với Tiết Thanh Linh, sau đó trước mặt đối phương ngửa đầu uống một ngụm. Chậm rãi nuốt ngụm rượu xuống, nơi cổ họng chập chùng nhấp nhô mấy lần, hắn thả vỏ rượu xuống, lộ ra toàn bộ khuôn mặt tuấn mỹ, ôn nhu mỉm cười. Đôi môi hồng nhuận bị rượu thấm ướt, mang theo ánh nước bóng loáng.
Tiết Thanh Linh lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, trộm liếc vò rượu hoa đào kia một cái, đột nhiên cũng muốn nếm thử mùi vị của loại rượu này...
Cậu không nhịn được giơ tay xoa xoa hai má. Hai khối thịt mềm lúc trước bị đông cứng rồi lại bị béo qua lúc này nóng hầm hập như là bánh thang bao mới ra lò từ trong lồng hấp, chỉ kém chưa bốc lên khí nóng thôi. Tiết Thanh Linh khịt mũi, nhìn nam nhân trước mắt, ánh mắt chăm chú vào đôi mắt người kia, rốt cục vẫn nhịn không được lại hỏi lại câu vừa nãy: "Huynh sẽ tới nhà ta cầu thân chứ?"
Bùi Sơ suýt chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, hắn thực là nhịn cười không nổi nữa, trong đôi mắt hoa đào lập tức tràn đầy ý cười, thầm nghĩ tiểu ngu xuẩn đối diện đúng là quá cố chấp với chuyện này. Hôm nay nếu không nghe được đáp án từ miệng hắn, hẳn là cậu sẽ không đạt được mục đích thề không bỏ qua mất.
Vì vậy Bùi Sơ gật đầu, cũng không cố ý đùa giỡn cậu nữa, mà nhìn thẳng vào mắt đối phương, nghiêm túc nói: "Thanh Linh, hiện tại ta mới tới Lâm An, còn chưa an gia lập nghiệp, không dễ có thể đến nhà em bàn chuyện hôn sự. Nhưng ta đảm bảo trong vòng ba tháng sau khi xử lý chuyện nhà cửa công việc, ta sẽ nhất định đưa người mai mối tới nhà em cầu thân."
Tiểu Bùi đại phu rất tự mình biết mình. Hiện giờ hắn ở nơi này không nhà không nghề nghiệp không có căn cơ, đã tay trắng mà bản thân còn đang phải sống trong trong Hồi Xuân đường nữa. Nếu thật sự tới cửa Tiết gia cầu thân, chắc hẳn sẽ bị cha mẹ phu lang tương lai đánh ra ngoài...
Tiết Thanh Linh hưng phấn thốt lên: "Có thật không?"
"Tất nhiên là thật, Bùi Sơ này chắc chắn sẽ không gạt em."
"Ba tháng à? Được ạ, ta đợi huynh." Khóe mắt đuôi lông mày của Tiết Thanh Linh đều không thể ngăn nổi ý cười mà cong lên, rốt cục cũng nghe được đáp án chính xác từ miệng đối phương, giống như tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng an tâm mà chìm xuống.
Cậu thật sự hận không không thể lập tức bay tới ba tháng sau...
Bùi Sơ thấy cậu nghe được đáp án của mình, đắc ý ngồi bên cạnh cười ngây ngốc, nhịn không được giơ tay bóp lấy cái má đã chịu đủ tàn phá của cậu một cách chuẩn xác, đồng dạng đi hỏi đối phương: "Vậy còn em thì sao, còn đóng cửa y quán không? Còn cần Bùi đại phu ngày mai lại tới đây tọa chẩn xem bệnh không?"
Tiết Thanh Linh mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt lóe ra một tia nghịch ngợm hiếm thấy. Vấn đề trước đó cậu hỏi đối phương kéo dài hơn nửa ngày mới trả lời, hiện tại Tiết gia tiểu công tử cũng bày tỏ không muốn đầu hàng trả lời ngay tại chỗ. Vì thế cậu quay đầu sang một bên, ngữ khí giả vờ do dự: "Thanh Linh vẫn chưa quyết định được có đóng cửa y quán không nha. Để ta suy nghĩ thêm một chút..."
Bùi Sơ nghe lời này của cậu, hai tay khoanh lại cười hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Được lắm. Y quán không còn nữa, Tiểu Bùi đại phu không còn chỗ để đi, vậy không thể làm gì khác là... tới Thiên Kim đường cũng được. Thiên Kim đường đúng lúc cũng cần một vị —"
Suýt chút nữa Tiết Thanh Linh muốn nhảy dựng lên, giơ tay bịt miệng đối phương, giọng điệu hung hăng hiếm thấy, giống như mèo con giả làm lão hổ, vừa tức vừa hờn nói: "Không cho đi! Không cho phép huynh tới cái y quán nào hết, chỉ có thể ở trong y quán của Tiết gia tiểu công tử, tuyệt đối không được đến y quán nhà khác."
"Huynh đã hứa một khi còn ở trong Lâm An thành thì sẽ chỉ là đại phu tọa chẩn trong y quán của Tiết gia tiểu công tử thôi mà!"
"Quân tử nhất ngôn, không được đổi ý!"
Ý cười trong mắt Bùi Sơ càng đậm, vuốt ve khuôn mặt cậu, đùa giỡn nói: "Ta không đổi ý, vậy còn em thì sao? Còn đóng cửa y quán không?"
"Không đóng nữa không đóng nữa. Ta nói không đóng nữa được chưa? Tiểu Bùi đại phu cũng không được phép rời đi, ngày nào ta cũng muốn nhìn thấy huynh trong y quán a..."