Hàn Mẫn hôn lấy Trình Minh Thạc, vì hắn đang bị thương cho nên y đành phải một lần chủ động mà thôi
Trình Minh Thạc nâng tay từ từ thoát ly hết y phục trên người Hàn Mẫn, tay nhẹ nhàng xoa nắn hai hạt anh đào bên trên
Hàn Mẫn đã lâu không được người đụng chạm lập tức nảy sinh khoái cảm không nhịn được rên rỉ
Trình Minh Thạc trầm giọng nói
“Mẫn nhi ngươi là đang chủ động sao”
Hàn Mẫn im lặng không nói tay bắt đầu từ từ dần xuống phía dưới xoa noắn tiểu Thạc, Trình Minh Thạc đắc ý cười
Hàn Mẫn dứt ra khỏi nụ hôn đầy ám muội từ từ cởi y phục trên người Trình Minh Thạc sau đó trước mặt hắn tự tay khếch trương
“Âh….ưm….vương gia…..mau a”
Trình Minh Thạc bị một màn này làm cho đỏ mắt, Hàn Mẫn chủ động như vậy nếu hắn mà còn không đến thì hắn bị điên rồi
Trình Minh Thạc lập tức lao đến đè Hàn Mẫn xuống, một cú nhấp thẳng vào bên trong tiểu hoa, Hàn Mẫn bị tập kích lập tức không nhịn được mà cao trào, Trình Minh Thạc một tay xoa nắn một bên ng*c y, một tay còn lại liền lần xuống tiểu hoa cúc nhỏ mà bắt đầu mở rộng
“Ah…vương…gia…đừng…ưm..đừng…mà”
Hàn Mẫn bị tập kích liền không nhịn được rên rỉ, Trình Minh Thạc nhìn biểu cảm mê người của y liền không nhịn được hôn lấy y, Hàn Mẫn bị cuống vào nụ hôn đầy dục vọng
“Mẫn nhi gọi tên ta”
“Thạc…ah…..Minh….Thạc”
Trình Minh Thạc hài lòng liền rút tay ra, sau đó rút tiểu thạc từ hoa nhỏ ra mà đâm vào tiểu c*c Hàn Mẫn lập tức rên lớn
“Ah….ưm… Thạc….. chậm thôi….ưm…….ah”
Cứ như vậy một đêm trôi qua cả trên dưới của y đều bị Trình Minh Thạc ăn không xót miếng nào, cũng không nhớ bản thân bắn ra bao nhiêu lần và người kia bắn bao nhiêu lần vào bên trong chỉ nhớ rằng y vì sung sướng quá độ mà ngất đi
Sáng hôm sau Hàn Mẫn tỉnh lại liền nhìn cảm giác bản thân mệt mỏi, cả người không nhất dạy nổi
“Còn sớm ngươi cứ nằm nghỉ đi”
Trình Minh Thạc ôn nhu nói, hắn đêm qua quả thật đã quá tay một tí, cả đêm cho đến gần sáng mới buông tha Hàn Mẫn, trên người y bây giờ đầy dấu tích hoan ái của bọn họ
Hàn Mẫn mệt mỏi không thèm để ý tiếp tục ngủ, Trình Minh Thạc thì đến chỗ Huỳnh tướng quân cùng bàn kế hoạch chuẩn bị đánh chiếm kinh thành tiêu diệt phe phái cũng như quân phản loạn của đại hoàng tử cùng thất hoàng tử
Hàn Mẫn tỉnh dậy lần nửa cũng là buổi trưa mất rồi
“Bạch Viên”
Nghe chủ tử thức dậy Bạch Á liền đi vào, Hàn Mẫn có chút tò mò Bạch Viên biến đâu mất rồi
“Bạch Viên đâu, sao chỉ có ngươi”
“Sáng nay Bạch Viên huynh ấy theo Lý Nguyên từ sáng sớm rồi”
Hàn Mẫn không nói gì mỉm cười gật đầu
“Được rồi ngươi lui ra đi, khi nào Bạch Viên trở lại kêu y đến gặp ta”
Bạch Á liền tuân lệnh mà lui ra ngoài
Hàn Mẫn từ từ ngồi dậy, thân thể có chút mệt mỏi vô cùng, quả thật là không nên cấm dục quá lâu nếu không thật sự y sẽ chịu không nổi mất
Hàn Mẫn thay y phục sau đó ra bên ngoài doanh trại, tất cả mọi người thấy e đều hành lễ, họ đã có dịp gặp qua vương phi khi còn ở Vân Phong
Hàn Mẫn gật đầu sau đó đi xem các binh lính luyện tập
Trình Minh Thạc sau khi cùng Huỳnh tướng quân bàn kế sách liền đi tìm Hàn Mẫn, thấy y đang đứng đó lập tức tiến lại
“Sao ngươi không nghỉ ngơi ra đây làm gì”
“Ta không sao, vương gia binh mã của chúng ta mặc dù tốt nhưng khả năng vẫn còn quá yếu kém, ngay cả ta đêm qua lén vào được bọn họ cũng không hay biết gì”
Trình Minh Thạc gật đầu, nói cho cùng họ. Ũng chỉ mới vừa được huấn luyện không bao lâu, so với các ám vệ có kinh nghiệm thì thật sự không bằng được
“Vương gia người và Huỳnh tướng quân bàn bạc ra sao rồi”
“Theo như mật báo gửi đến bên cạnh đại hoàng tử có mười vạn quân trừ cấm y vệ ra vì bọn họ chỉ nghe lệnh của phụ hoàng, thì còn lại đều đã đầu quân cho đại hoàng tử và thất hoàng tử, ta cũng đoán trước được việc này”
Hàn Mẫn gật đầu, mấy lão tướng quân hiện tại đều là những kẻ vô dụng đều gió triều nào thuận theo triều nấy, với dù gì đại hoàng tử cũng là con của hoàng hậu sinh ra, so với Trình Minh Thạc được hoàng thượng hết lòng yêu thương và đào tạo thì vẫn không bằng được
“Bọn họ là vì gia thế nhà ngoại của đại hoàng tử và hoàng hậu nương nương mà thôi”
Trình Minh Thạc không nói gì, ngay từ lúc nhỏ hắn đã biết được ở hoàng cung nhà ngoại nhất định phải có ưu thế, hắn biết bản thân không may mắn có được ưu thế nhà ngoại nên từ nhỏ đã tự lực mà cố gắng, chưa bao giờ vì sự yêu thương của hoàng đế mà ỷ lại được
“Mẫn nhi nếu lần này chúng ta chiến thắng, phụ hoàng truyền ngôi cho ta, ngươi có cùng ta tiến lên vị trí kia không”
Hàn Mẫn im lặng, chuyện của kiếp trước đối với y vẫn là một vết sẹo trong tim, mặc dù đã có thể buông bỏ nhưng nỗi sợ vẫn còn
“Ta đã quyết định rồi sẽ lập ngươi làm nam hậu của ta, nếu kẻ nào có ý muốn ngăn cản liền chém kẻ đó”
“Vương gia người không nên như vậy, người phải lấy đức phục dân, không thể tuỳ tiện nói chém là chém được”
Hàn Mẫn khuyên nhủ hắn
“Nhưng ta không muốn những kẻ đó nói khó nghe về ngươi, ta cơ được ngày hôm nay cũng là nhờ Mẫn nhi ở phía sau hỗ trợ ta, ta biết ngươi làm rất nhiều việc cho ta, nếu không làm sao đi đến đâu bá tánh đều ủng hộ đến đó được”
Hàn Mẫn mỉm cười, có thể giúp được Trình Minh Thạc thu phục lòng dân, những chuyện đó có là gì đâu, từ lúc trở thành vương phi của hắn trong lòng y đã chắc chắn một chuyện nếu hắn muốn làm minh quân y sẽ giúp hắn trở thành minh quân, khiến cho bá tánh đều ủng hộ hắn
“Vương gia chúng ta là phu phu, những chuyện ta làm cho người không đáng là bao”
Trình Minh Thạc ôm lấy Hàn Mẫn vào lòng
Ở một nơi khác
“Ngươi làm sao lại chạy đến đây nơi này nguy hiểm mau trở về đi”
“Ta không phải trẻ con ngươi là đang xem thường ta hay sao, ngươi có biết ta cánh tay đắc lực của chủ nhân, tất cả nhưng chuyện chủ nhân cần làm từ tiêu diệt những kẻ chống đối vương gia, đến những người có ý đồ với Hàn phủ đều là do một tay ta đi làm hay không”
“Nhưng đó là các người âm thầm làm còn đây là chiến trường không phải nơi có thể đùa được”
“Chiến trường thì đã sao, năm đó ta theo chủ nhân đi đánh trận lúc đó so với bây giờ còn ác liệt hơn, ta vẫn sống xót quay về đó, ngươi thật phiền phức”
Lý Nguyên thở dài
“Ta là lo cho ngươi a, không phải đêm đó ta đã nói thật lòng mình với ngươi rồi sao, tuy ngươi vẫn chưa trả lời”
Bạch Viên thật muốn tức chết mà, hắn không trả lời cũng phải hiểu được chứ tại sao lại có kẻ đi theo vương gia bao nhiêu năm trời mà vẫn ngốc như vậy