“Xin lỗi hai người ta từng chưa từng nghĩ đến suy nghĩ của đệ cùng muội là lỗi của ta khi lúc nào cũng đặt nặng mọi thứ lên vai” Y Lâm nhìn Y Phàm và Y Linh rơi nước mắt
“Người huynh xin lỗi không phải bọn ta mà là Triệu Anh, hắn đối với huynh thật lòng huynh lại trốn tránh hắn huynh vẫn là nên nói rõ với hắn thì hơn”
Hàn Mẫn gật đầu đồng ý với ý kiến của Y Linh, Y Lâm là nên nói rõ cùng Triệu Anh
“Được rồi ta nhất định sẽ tìm Triệu Anh nói rõ, Y Phàm, Y Linh, biểu ca đa tạ ba người vì đã giúp ta nhận ra được”
“Không có gì phải khách sáo cả, đệ là biểu đên của ta, Triệu Anh lại là huynh đệ kết nghĩa của ta giúp được hai người ta cũng cảm thấy an lòng hơn”
Sau một trận đầy nước mắt vừa rồi Y Lâm gốt cuộc cũng đồng ý đi gặp Triệu Anh nói rõ, Y Phàm và Y Linh cũng kéo nhau theo hóng chuyện, lúc này căn phòng của Hàn Mẫn lại trở nên yên tĩnh
Sau chuyện vừa rồi y nhận ra bản thân mình cũng nên nói rõ với Trịnh Minh Thạc mặc dù biết hắn sẽ khó tin nhưng y vẫn lựa chọn sẽ cùng hắn nói rõ mọi chuyện, y không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, sống lại một đời y vẫn là nên nói rõ chuyện này cho hắn biết nhưng vậy y sẽ không phải nghĩ nhiều nữa
Lúc này ở kinh thành, Trình Minh Thành đã đến ngoài cổng cung, chuẩn bị bước vào. Lúc này trên tránh điện các vị đại thần đang bàn tán xôn xao sau khi việc tứ hoàng tử bị hoàng thượng phế truất đầy ra biên cương và sau khi mất tích gần một tháng trời thì thập tứ vương gia cũng trở về
Trình Minh Thạc tiến vào quỳ xuống hành lễ
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng”
“Miễn lễ”
“Thập tứ vương gia đã trở về hoàng thượng đã có thể an lòng rồi” một vị đại nhân nói
“Thạc nhi lần này ngươi đã chịu khổ, nhưng việc trẫm giao cho ngươi ngươi lại hoàn thành không tốt chắc chắn trẫm sẽ không bỏ qua”
Các vị quan lại nhìn nhau, ai cũng biết thập tứ vương gia được hoàng thượng yêu thương chưa bao giờ trách phạt nặng nề, nhưng hôm nay nhìn hoàng thượng mặt căng thẳng như vậy có thể thấy được thập tứ vương gia đã làm sai một việc lớn khiến hoàng thượng biết lỗi
“Nhi thần biết lỗi, nhi thần chấp nhận mọi hình phạt” Trình Minh Thạc dõng dạc nói, Trình Văn Nhân ở bên cạnh không khỏi nhịn cười, hoàng đệ diễ xuất thật tốt, trách phạt của phụ hoàng chả khác gì đang ban thưởng cũng như bảo vệ tính mạng cho Trình Minh Thạc cả
“Hôm nay trước mặt bá quan văn võ trẫm xin tuyên bố từ nay thập tứ vương gia do thất trách không hoàn thành việc trẫm giao phó phụ lòng trẫm cho nên sẽ bị đày đến Vân Phong trấn giữ không có lệnh không được trở về” Tất cả bá quan đều bàn tán xôn xao ai cũng biết Vân Phong tuy mùa đông lạnh gía nhưng lại là nơi trù phú và từ Vân Phong đến Thịnh Hà quốc chỉ cách mấy dăm đường như vậy khác nào hoàng thượng là đang muốn cho thập tứ vương gia trấn giữ một phương đâu
“Nhi thân tuân chỉ”
“Các vị đại nhân nếu có việc bẩm tấu không việc bãi triều” thái giam nói, các vị đại thần nhìn nhau bọn họ bẩm tấu chuyện gì nữa đây vốn muốn bẩm tấu chuyện tin đồn thập tứ vương gia giả vờ mất tích để âm thầm huấn luyện binh mã tạo phản nhưng giờ người thì đã trở về còn được hoàn thượng trách phạt đài đến Vân Phong làm chủ một vùng như vậy bọn họ có gan cũng không dám nói
Sau khi bá quan văn võ lui xuống hết, các vị hoàng tử cũng lui ra, hoàng thượng âm thầm cho gọi Trình Minh Thạc và Trình Văn Nhân trở lại để tránh tai mắt của những kẻ khác người cho gọi cả hai đến cung của Ngọc phi nương nương
“Nhi thần không hoàn thành trọng trách xin phụ hoàng trách tội”
Trình Minh Thạc quỳ xuống, hoàng đế liền đỡ hắn dậy
“Thạc nhi lần này vất vả cho ngươi, ta vốn dĩ lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì không hay cũng may Hàn Mẫn gửi thư đến cho trẫm trẫm và mẫu phi ngươi cũng an tâm phần nào nhưng tại sao đột nhiên lại đến Vân Phong ngươi cũng biết Vân Phong cách xa kinh thành mẫu phi ngươi nếu nhớ nhung ngươi cũng không thể gặp được”
“Bẩm phụ hoàng ta là vì muốn an toàn cho Mẫn nhi, y hiện tại đang mang hài tử không thể trở về kinh thành ta sợ rằng có ngươi biết được chuyện này sẽ lợi dụng mà hãm hại y và ta”
“Ngươi nói Hàn Mẫn y mang hài tử, nhưng y là nam nhân” Hoàng thượng có chút chưa tiếp tu được, không phải chưa từng nghe việc nam nhân mang thai vì không đâu xa lạ Hoàng đế Thịnh Hà quốc là một ví dụ mặc là nam nhân nhưng đã sinh hạ hai hoàng tử cùng một công chúa
“Phụ hoàng ta vốn dĩ còn có việc bẩm tấu”
“Ngươi mau nói”
“Bẩm phụ hoàng thật ra phu nhân của Hàn tướng quân thân phận vốn dĩ là quận chúa của Thịnh Hà quốc, là tỷ tỷ của hoàng đế Thịnh Hà quốc, Mẫn nhi thân phận cũng chính là thế tử Thịnh Hà quốc” Hoàng thượng có chút chưa tiếp thu kịp vậy Ngọc phi của hắn cũng chính là người của Thịnh Hà quốc vốn dĩ năm đó chie nghĩ rằng Lam Y Ngọc là một tiểu thư nhà nào được Hàn Bân để ý cho nên cưới về, cho dù đã cho điều tra vô số lần nhưng thân phận cũng không tra rõ nhưng điều người không ngờ thân phận lại là quận chúa Thịnh Hà quốc.
Trình Minh Thạc cùng Hàn Mẫn thành thân không phải là đã kết tình ban giao giữa hai nước hay sao, hoàng thượng nghĩ lại cảm thấy bản thân thật là đúng đắng khi đã ban hôn cho hai người
“Vậy cho nên Hàn Mẫn là nam nhân cũng có thể mang hài tử”
Trình Minh Thạc gật đầu, hoàng đế không khỏi vui mừng, đã từng tuổi này vốn dĩ muốn có một hoàng tôn là nam nhi tất cả hoàng tôn của người đến hiện tại đều là nữ nhi chưa hề có nam nhi cho nên người rất trong ngóng hoàng tôn của Trình Minh Thạc và Hàn Mẫn
“Cho nên nhi thần mới khẩn xin hoàng thượng cho nhi thần đến Vân Phong đợi khi Hàn Mẫn sinh hạ thành công sẽ tính tiếp cũng như để tránh người bàn tán về y”
Hoàng thượng gật đầu, hoàng nhi của hắn nói đúng chuyện nam nhân mang thai trước nay đều là rất hiếm ngoại trừ hoàng tộc của các nước có thể biết dân chúng còn lại đều không hề biết được cho nên vẫn là giữ bí mật an toàn cho Hàn Mẫn là một điều tốt thêm nữa thân phận y là thế tử nếu có bất trắc gì xảy ra có thể xảy ra chiến tranh giữa hai nước như vậy thật không nên
Trình Văn Nhân ở một bên nghe chuyện rất muốn cười nhưng hắn nhịn, không ngờ thân phận Hàn Mẫn lại thú vị như vậy không những vậy tưởng tượng đến bộ dạng một bụng tròn của Hàn Mẫn hắn càng muốn cười, vốn dĩ cùng Hàn Mẫn đối nghịch cho nên nghe đến đây hắn cũng muốn nhìn qua thử bộ dạng mang hài tử của Hàn Mẫn có bao nhiêu thú vị
“Văn Nhân ngươi đang cười chuyện gì” hoàng thượng nhìn đến nhị nhi tử của mình đang cười đắc ý mà không khỏi lên tiếng
“Bẩm phụ hoàng vốn dĩ nhi thần và Hàn Mẫn là chỗ quen biết cho nên nghe y mang hài tử có chút vui mừng thay cho hoàng đệ và Hàn Mẫn”
Trình Minh Thạc liếc xéo biết được ý nghĩ trong đầu Trình Văn Nhân, Trình Văn Nhân nhìn hắn mỉn cười bộ mặt biểu hiện hoàng đệ ta không hề có ý gì
“Mặc dù chuyện tạo phản của tứ hoàng huynh của các người đã được trẫm xử lí nhưng không thể không đề phòng đại hoàng huynh của các ngươi, hắn tâm địa khó lường so với tứ hoàng huynh của các ngươi là một mặt khác”
“Phụ hoàng nhi thân điều tra được hai tháng trước đại hoàng huynh rời khỏi kinh thành đến ngoài thành rất lâu mới trở lại nhưng trở lại lại dẫn theo rất nhiều thùng hàng, khi được hỏi đến người của đại hoàng huynh bẩm báo đây là quà do nhà ngoại của chính thê huynh ấy gửi đến, binh lính nghe là đồ của đại hoàng tử cũng không kiểm tra quá nhiều nhi thần thấy có gì đó không ổn”
Hoàng thượng gật đầu, tâm tư của đại nhi tưt người hoàng toàn hiểu rõ, không những vậy thất nhi tử cũng là một kẻ thủ đoạn không vừa lại thêm giỏi về binh mã điều binh khiển tướng so với nhị nhi tử không hơn không kém