Hàn Mẫn lúc này nằm trên giường cả người thấm đẫm mồ hôi gương mặt đỏ ửng hô hấp lộn xộn y cầu mong việc này mau chóng qua đi nhưng càng ngày càng không thuyên giảm thêm vào đó không có Bạch Viên ở đây y sợ nếu bị người phát hiện sẽ xảy ra chuyện gì đây
Trình Minh Thạc vì bị Hàn Mẫn đuổi ra khỏi phòng đành đến chỗ tam hoàng huynh của hắn mà ngồi uống trà
“Thập tứ đệ sao lại có nhã hứng đến đây ngồi uống trà cùng ta lúc nãy ở tửu lầu uống chưa đã sao” nhìn sắc mặt không vui của Trình Minh Thạc hắn cũng đủ biết đã có chuyện gì rồi chắc là bị vương phi đuổi đi mới có khuôn mặt như vậy
“Tam ca huynh nói nhiều thật, đến bây giờ ta mới biết huynh nói thật nhiều a, thật phiền phức” cảm thấy tốt nhất vẫn là quay về bên cạnh Hàn Mẫn vẫn là tốt nhất hắn đành quay về ở bên ngoài đợi y bình tĩnh lại còn hơn ở đây nghe tam ca hắn nỏi nhảm
Nghĩ là làm Trình Minh Thạc đứng dậy bỏ về, Trình Thiên Lam nhìn theo mà khó hiểu đúng là con người có ái tình làm chuyện gì cũng khiến người ta khó hiểu, Trình Thiên Lam quay sang nhìn Trạch Văn “Ngươi có thấy ta cũng nên kiếm một vương phi để hiểu ái tình là gì không”
Trạch Văn đỡ trán, Tam hoàng tử người quên mất rằng mới cách đây ba tháng người vừa từ chối một tiểu thư con nhà quan tam phẩm sao, còn chê nàng đủ điều khiến bây giờ cả kinh thành đều đồn rằng Tam hoàng tử không thích nữ nhân chả nữ nhân nào dám đến gần cũng chả có vị quan nào dám gả con gái cho y cả, những lời này Trạch Văn chỉ dám giấu trong lòng không dám nói ra
Trình Minh Thạc trước khi chở về liền ghé vào tửu lầu lần trước hắn cùng Hàn Mẫn đến mua một ít bánh hoa quế cho y. Hắn vui vẻ nghĩ nếu kiếp trước hắn trân trọng Hàn Mẫn một tí để mắt đến y một tí có phải kiếp trước bọn họ sẽ không đi đến bước đường sinh tử cách biệt hay không. Trình Minh Thạc cũng nhớ lại đêm đó nếu không có đêm đó hắn cũng không phát hiện được bí mật của Hàn Mẫn càng không vì một phút mất kiểm soát mà làm chuyện không đúng với y đã vậy chính hắn lại đổ hoàn toàn trách nhiện cho y bảo y cố ý câu dẫn hắn khiến hắn làm ra việc đó nhưng trong lòng Trịnh Minh Thạc hắn là rõ nhất lúc đó hắn chính là không khống chế được bản thân, Hàn Mẫn lúc đó lại như bị trúng xuân dược nói người câu dẫn hắn nếu hắn không có tâm địa khác thì cho dù Hàn Mẫn có làm gì hắn cũng không đáp lại
Trình Minh Thạc kiếp này nhìn rõ bản thân hắn chính là ngay từ ban đầu đã có tình cảm cới y chỉ là hắn trốn tránh tình cảm đó sau đó ba lần bảy lượt đổ lỗi cho y, nên kiếp này hắn chính là đợi Hàn Mẫn đợi Hàn Mẫn chấp nhận hắn, hắn biết bây giờ trong lòng Hàn Mẫn vẫn còn chưa buông bỏ được sự đề phòng với hắn nhưng hắn tin Hàn Mẫn rồi sẽ tin tưởng hắn mà chấp nhận hắn
Trình Minh Thạc mang theo bánh hoa quế trở về vừa định mở cửa bước vào thì bên trong truyền đến tiếng thở dốc cùng tiếng rên đầy ám muội hắn tức giận đá phăng cửa bước vào nhưng một màn trước mắt khiến hắn ngay cả bánh hoa quế cũng quăng qua một bên từng bước từng bước tiếng lại chỗ Hàn Mẫn
Hàn Mẫn lúc này chỉ còn một tia lý trí y nhìn thấy được người bước vào lập tức lo sợ mà né tránh, trong đầu liên tục nghĩ ra nhiều suy nghĩ và suy nghĩ bây giờ chính là mong người bước vào là Trình Minh Thạc nếu không y sẽ không biết nên làm thế nào
“Mẫn nhi ngươi làm sao vậy” nhìn Hàn Mẫn lúc này quần áo xộc xệch cả người đỏ ứng như bị trúng xuân dược khiến cho hắn nhớ đến năm đó y cũng chính là trong tình trạng như vậy mà câu dẫn hắn
“Vương gia … là… người sao” Hàn Mẫn nghe được giọng nói trầm ấm lập tức an lòng nhưng bây giờ trong y lại vấy lên nổi sợ khác mà nổi sợ đó còn đáng sợ hơn việc bị có kẻ khác xuất hiện mà không phải hắn
“Mẫn nhi ngươi làm sao vậy” Trình Minh Thạc tiến đến bên giường nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Mẫn, Hàn Mẫn cả người nóng bức liền cảm nhận được thân nhiệt của người bên cạnh cả người y càng nóng hơn, hành động cũng không còn theo lý trí nữa
Một tay cầm lấy tay hắn nhẹ nhàng đặt lên người bản thân sau đó Hàn Mẫn chủ động hôn Trình Minh Thạc, nụ hôn có chút vụng về của Hàn Mẫn thế mà lại dấy lên lửa dục trong lòng hắn. Trình Minh Thạc cố gắng kiềm chế, Hàn Mẫn lúc này như trúng xuân dược như lại càng không giống là trúng xuân dược
“ Mẫn nhi đây là muốn câu dẫn ta sao” Trình Minh Thạc một bên nhẹ nhàng xoa noắn hai hạt anh đạo trước ng*c y tay còn lại nhẹ nhàng di chuyển xuống hạ thân y, lúc này Hàn Mẫn lập tức lấy lại lý trí lập tức đẩy Trình Minh Thạc ra, nhưng sức lực bây giờ của y cứ như mèo cào vậy so với mèo cào có khi còn nhẹ hơn a
“Thạc… đừng… ta …. Ah” còn chưa nói hết câu tay hắn đã đặt xuống hạ thân y nhẹ nhàng mà xoa nắn khiến Hàn Mẫn rên khẻ, bản thân lần đầu tiên được nam nhân đụng vào khiến Hàn Mẫn vừa sợ hãi mà lại vừa không kiềm được khoái cảm
“Giao cho ta được không” Trình Minh Thạc nói sau đó từ từ tháo bỏ xiêm y trên người Hàn Mẫn xuống đến khi trên người y không còn lại chút gì, Hàn Mẫn lúc này cả người đỏ như tôm lột vậy y càng sợ đơ là không dám nhìn thẳng vào ánh mắt kia sợ bản thân chỉ cần nhìn vào lại không nhịn được muốn cùng hắn làm chuyện phu thê
“ Ta … vương gia…. Người ….mau đi đi khỏi đây” Hàn Mẫn vùng vẫy khi thấy Trình Minh Thạc đang tách chân bản thân ra, Hàn Mẫn sợ chỉ cần vừa tách ra lập tức lập tức tất cả những quan tâm bấy lâu nay đều hoá tro tàn cả nhưng sức lực y bây giờ so với hắn thì làm sao địch lại hắn cơ chứ
Trình Minh Thạc cuối cùng cũng biết được Hàn Mẫn tại sao lại sợ hãi như vậy gốt cuộc chính là sợ hắn phát hiện ra việc này, nhưng hắn kiếp trước chính là đã phát hiện ra việc này nên cũng không có gì là lạ cả
“Mẫn nhi ngươi thật xinh đẹp” vốn dĩ Hàn Mẫn sợ rằng sau khi nhìn thấy Trình Minh Thạc sẽ lập tức bỏ chạy nhưng trái lại chính là hắn đang khen y xinh đẹp không những vậy tay hắn cũng bắt đầu hành động
“ Mẫn nhi đừng sợ giao cho ta”mặc dù mỹ vị trước mắt vô cùng hấp dẫn nhưng hắn lại không hề muốn làm đến cùng hắn không hề muốn lợi dụng việc Hàn Mẫn như vậy mà ăn y, hắn là muốn Hàn Mẫn tỉnh táo nhất mà tự nguyện cùng hắn
Trình Minh Thạc nói sau đó hôn lấy môi Hàn Mẫn, sau đó di chuyển đến hai hạt anh đào trước ngực mà ngậm lấy, tay cũng không rãnh rồi mà bắt đầu giúp y giải quyết. Hàn Mẫn lần đầu tiên đối diện với ái tình không chịu nỗi mà rên khẽ, cả người y bây giờ đều là khoái cảm bản thân càng không thể khống chế âm thanh phát ra
Sau một lúc lâu gốt cuộc Hàn Mẫn cũng phóng thích trong tay Trình Minh Thạc, y lúc này cả ngươi xụi lơ nằm trên giường được Trình Minh Thạc ôn vào lòng, Hàn Mẫn cũng cảm nhận được vật nóng trên người hắn nhưng vừa định mở lời thì Trình Minh Thạc đã lên tiếng
“ Mẫn nhi ngươi không cần lo ta không sao”nói rồi hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán y khiến y bất ngờ sau đó hắn ngồi dậy đi ra ngoài, Hàn Mẫn cũng biết được hắn đi vì lí do gì a nhưng bây giờ Hàn Mẫn chính là đã lấy lại tia lý trì mà nhớ lại những cảnh vừa nãy khiến y không khỏi đỏ mặt muốn trốn đi, vừa nãy là thật sao Hàn Mẫn thầm hỏi bản thân