Diệp Sở cũng không sợ Diệp gia Hoàng thành sẽ chèn ép Diệp gia Nghiêu thành. Dù sao cũng đã ba năm trôi qua, nếu Diệp gia Hoàng thành vẫn để bụng chuyện cũ thì những bàng chi Diệp gia khác sẽ đánh giá Diệp gia Hoàng thành thế nào? Còn gì khác ngoài việc cảm thấy Diệp gia Hoàng thành khí độ không đủ, dẫn tới nội bộ lục đục!
Dĩ nhiên, Diệp gia Hoàng thành không chèn ép Diệp gia Nghiêu thành không có nghĩa là Diệp Nguyên Đức sẽ không âm thầm ngáng chân bọn họ. Diệp Nguyên Đức thân là thế tử Diệp gia Hoàng thành, nếu gã cố ý gây khó khăn thì vẫn tạo thành sự ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng nếu so sánh với con quái vật Diệp gia Hoàng thành thì Diệp Nguyên Đức chẳng là cái đinh gì cả. Diệp Sở vô lực chống lại Diệp gia Hoàng thành, nhưng nếu chỉ đối kháng với một Diệp Nguyên Đức mà nói.... Diệp Sở cũng không phải là không có sức!
Diệp Nguyên Đức nếu thật sự hành động ngu ngốc như thế thì Diệp Sở cũng không ngại cùng hắn vui đùa một chút! Quả thật Diệp Sở thực lực kém gã nhưng điều đó cũng không nói lên cho việc Diệp Nguyên Đức có thể kiếm được chút lợi nào.
Diệp Tĩnh Vân thấy Diệp Sở mạnh miệng như thế mà giật mình. Nàng cảm thấy thiếu niên này quả thật không giống người đi ra từ địa phương nhỏ như Nghiêu thành!
"Hừ! Ở Hoàng Thành còn tự cho là đúng như thế, ta xem ngươi chết như thế nào!" Diệp Tĩnh Vân vì che dấu tâm trạng lúng túng bèn thấp giọng mắng một câu, đồng thời đạp cái ghế bên cạnh một cái để trút giận.
...
"Nghe nói ngươi thiếu công pháp tố linh thích hợp?" Tình Văn Đình từ nhận được tin tức từ Bàng Thiệu, không nhịn được tò mò hỏi Diệp Sở.
"Ừ!" Diệp Sở cũng không phủ nhận, nhìn Tình Văn Đình nói: "Cũng không phải thiếu, chỉ là không tìm được thứ đặc biệt thích hợp với mình thôi."
Tình Văn Đình lúc này chợt hiểu, nghĩ thầm ở Thanh Di Sơn làm sao sẽ thiếu thứ này. Bất quá, không có công pháp tố linh thích hợp đối với Diệp Sở mà nói là rất trí mạng. Dù đạt tới Tiên thiên cảnh cũng phải tu luyện công pháp tố linh, như vậy mới có thể khai thác toàn bộ tiềm lực lớn nhất của bản thân ra ngoài, đồng thời để linh khí nồng hậu hơn.
Diệp Sở giờ phút này còn không tu luyện, sau này sẽ bị người khác bỏ lại rất xa.
"Ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào?" Tình Văn Đình hỏi: "Tông môn của ta cũng có một vài công pháp tố linh, ngươi mau đến xem thử coi thế nào?"
"Ngươi có thể đem trấn tông chi bảo ra cho ta tu luyện sao?" Diệp Sở híp mắt nhìn Tình Văn Đình, cười nói.
"Nghĩ hay quá nhỉ!" Tình Văn Đình trắng mắt, cả tông môn có không quá năm người được tu luyện bộ điển tịch ấy, làm sao có thể cho phép một ngoại nhân như ngươi tu luyện?
"Thế được rồi!" Diệp Sở nói: "Ta đành tự nghĩ nghĩ biện pháp vậy! Nếu thật sự không được thì chỉ đành trở về núi tìm lão Phong tử hỏi đại một bộ tu luyện thôi."
"Nhưng ngươi đã đến Tiên thiên cảnh rồi, giờ phút này còn không tu luyện thì sẽ ảnh hưởng đến việc đắp nặn nguyên linh của ngươi." Tình Văn Đình thở dài nói.
Đàm Diệu Đồng vẫn đứng im lặng ở bên cạnh lại đột nhiên mở miệng nói: "Tố linh không nhất định phải có công pháp tố linh, bản thân ta biết có một vật rất thích hợp với Diệp Sở lúc này. Nếu có được thứ đó, cho dù Diệp Sở không tìm được công pháp tố linh thích hợp trong thời gian ngắn thì cũng có thể khiến cho nguyên linh của hắn được bồi đắp khá lớn rồi."
Thanh âm Đàm Diệu Đồng uyển chuyển yêu kiều kỳ ảo, rất là dễ nghe. Diệp Sở cùng Tình Văn Đình cùng đưa ánh mắt chuyển hướng nàng hỏi: "Thứ gì?"
"Các ngươi đã nghe nói qua 'Yêu Nguyên Thảo' bao giờ chưa?" Đôi ngươi Đàm Diệu Đồng khẽ chuyển, mười phần mê người.
"Yêu Nguyên Thảo?" Diệp Sở cùng Đàm Diệu Đồng liếc mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc của đối phương. Tất nhiên họ đã từng nghe danh tiếng của Yêu Nguyên Thảo! Nó là một loại dược thảo trân quý có thể bồi bổ nguyên linh, có trợ giúp rất lớn đối với Đại tu hành giả. Yêu Nguyên Thảo cũng là thứ Nguyên linh cảnh hoặc là Tu hành giả đẳng cấp cao hơn dùng để tinh lọc, rèn luyện nguyên linh. Nhưng dùng với người ở Tiên thiên cảnh, thật có chút đại tài tiểu dụng rồi.
Nhưng chính bởi vì Yêu Nguyên Thảo trân quý cùng với dược lực tinh thuần, cho nên nếu Tiên thiên cảnh sử dụng để tố linh thì hiệu quả là rõ ràng nhất! Đây giống như một lọ thuốc trừ sâu, nếu con người dính phải một ít thì không nhất định sẽ chết. Nhưng nếu là côn trùng, chỉ cần dính một giọt liền về chầu ông bà ông vải ngay.
Nếu so sánh Tiên thiên cảnh với Nguyên Linh cảnh, chẳng khác nào con người với côn trùng vậy. Yêu Nguyên Thảo có trọng dụng đối với Tu hành giả từ Nguyên Linh cảnh trở lên, vậy hiệu quả đối với Tiên thiên cảnh không cần nói cũng biết rồi.
Nếu có Yêu Nguyên Thảo trợ giúp, Diệp Sở ở trước Tiên thiên cảnh ngũ trọng quả thật có thể không cần công pháp tố linh. Dĩ nhiên, có công pháp tố linh thì hiệu quả sẽ tốt hơn gấp bội.
"Yêu Nguyên Thảo quả thật là vật tốt, có thứ này chẳng khác nào có một bộ siêu thượng thừa công pháp tố linh trợ giúp. Nhưng Yêu Nguyên Thảo cực kỳ trân quý, ngay cả Đế quốc cũng xuất hiện không nhiều. Huống chi cho dù xuất hiện, Tu hành giả Nguyên linh cảnh cũng sẽ tranh nhau cướp đoạt, chúng ta căn bản không xơ múi được gì." Tình Văn Đình lắc lắc đầu: "Cho nên đó cũng không phải một biện pháp tốt!"
Đàm Diệu Đồng khuôn mặt tươi cười: "Ta biết nơi nào có, hơn nữa còn là loại trưởng thành, còn chưa bị hái!"
"Ở đâu?" Diệp Sở ánh mắt sáng lên, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Đàm Diệu Đồng, ánh mắt trở nên nóng rực.
Bị Diệp Sở nhìn đăm đăm như thế, khuôn mặt nhỏ của Đàm Diệu Đồng không nhịn được ửng đỏ. Diệp Sở rất thích ngắm bộ dạng thẹn thùng động lòng người này của nàng, rất hợp khẩu vị của nam nhân.
"Diệu Đồng, ngươi cũng không nên nói ngay, không đòi một chút chỗ tốt sao có thể nói cho hắn biết tin tức trọng yếu như vậy?" Tình Văn Đình cười khanh khách rồi kéo Đàm Diệu Đồng sang, không để nàng nói cho Diệp Sở.
Diệp Sở nhún nhún vai nói: "Ngươi nói cho ta biết, coi như ta thiếu ngươi một cái nhân tình như thế nào? Sau này Diệu Đồng có chuyện gì cần giúp thì cứ việc nói, nếu ta có thể làm được chắc chắn sẽ không cự tuyệt. Huống chi, cho dù không có chuyện này, Diệu Đồng cần gì ta cũng giúp hết sức mà!"
Tình Văn Đình nghe Diệp Sở nói liền muốn cầm ngay cái ghế phang ngay vào mặt hắn: Tên khốn Diệp Sở này có ý gì? Ta giúp hắn bao nhiêu chuyện, hắn chết cũng không thừa nhận thiếu nợ mình. Còn Đàm Diệu Đồng tùy tiện như thế, còn chưa giúp cái gì mà hắn đã hứa như thế!
"Ta dám cam đoan, Diệp Sở nhất định có ý đồ khác đối với ngươi!" Tình Văn Đình cắn răng, thấp giọng nói bên tai Đàm Diệu Đồng.
Đôi tai Đàm Diệu Đồng cũng trở nên đỏ rực, mặt nóng bừng hờn dỗi quát lên: "Ngươi nói nhăng cái gì thế!"
"Hừ! Ta cùng Diệp Sở quen biết lâu như vậy, còn không hiểu hắn là người thế nào sao? Hắn chưa từng sảng khoái như vậy bao giờ!" Tình Văn Đình quắc mắt, nhưng ngay sau đó lại nhìn về phía Diệp Sở cười duyên: "Diệp Sở, ngươi sẽ không phủ nhận chứ?"
Diệp Sở nhìn Tình Văn Đình, nghĩ thầm mình nếu sảng khoái với Tình Văn Đình chắc bị bán lúc nào cũng không hay. Ý tốt của Tình Văn Đình ngươi sao có thể so với Đàm Diệu Đồng chứ?
Đàm Diệu Đồng len lén nhìn rồi Diệp Sở một cái, thấy Diệp Sở không phủ nhận, tim đột nhiên đập thình thịch.
Tựa hồ sợ Tình Văn Đình tiếp tục giễu cợt mình, Đàm Diệu Đồng vội vàng nói: "Ở ngoài Hoàng thành có một cái Yêu Nguyên Động, trong đó có Yêu Nguyên Thảo trường thành, bất quá muốn vào đó có chút phiền phức. Bởi vì nơi này do một thôn trang chiếm cứ nên luôn canh giữ Yêu Nguyên Động rất cẩn mật. mặc dù gọi là thôn trang, nhưng lại cực kỳ cường thế!"