Mộc tú vu lâm, phong tất thôi chi. (Đại thụ cao vượt khỏi rừng rậm, luôn bị gió to quật đổ trước tiên. Ý chỉ người tài năng, phẩm hạnh xuất chúng, luôn bị ghen tị, chỉ trích) Tiêu Tẫn từ trước tới này luôn tự cho mình ở trên cao, hiếm khi giao du với đệ tử đồng môn của hắn, lại luôn được các trưởng bối yêu quý hơn, tất nhiên sẽ khiến người ta lườm nguýt, ghen ghét. Tiêu Tẫn không thích để ý đến mấy chuyện này, vẫn xem thường cái gọi là lòng người khó lường, mãi cho đến khi bị tính kế mới bừng tỉnh đại ngộ, thì cũng muộn mất rồi.
Bắc Sơn có yêu vật, thực lực siêu cường, Tiêu Tẫn bị đồng môn lập mưu, cứ nghĩ là yêu vật tầm thường, liền một mình đến Bắc Sơn trừ yêu, hiển nhiên là bị vật ngã.
Tiêu Tẫn không địch lại được, rơi xuống nước hôn mê, vốn tưởng lành ít dữ nhiều, không ngờ sau khi tỉnh lại thấy mình đang nằm trong một sơn động, thương thế trên người cũng được xử lí hết cả, trừ bỏ việc nội tức vẫn chưa thông thì bên ngoài gần như không bị thương quá nặng, không khỏi âm thầm sửng sốt là vị cao nhân thế ngoại nào đã ra tay trợ giúp.
Đang lúc Tiêu Tẫn quan sát xung quanh, thì tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Tiêu Tẫn quay đầu lại, nhìn thấy tiểu yêu mình vẫn nhớ mong đang ôm một đống trái cây đi tới, thấy hắn đã tỉnh lại, cũng không kinh ngạc, chỉ ngại ngùng cười.
Lại nhìn thấy nụ cười nhiều tháng nay không gặp, trái tim Tiêu Tẫn nhất thời mềm mại hẳn, cố gắng kiềm chế niềm vui, bình tĩnh nhận lấy đống quả tiểu yêu đưa cho, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ta theo sau ngươi tới.” Tiểu Yêu có chút thẩm thỏm ngồi bên cạnh Tiêu Tẫn, bất an vo vo góc áo của mình, “Sau khi ngươi quay về Côn Lôn, ta vẫn ngốc ở dưới Côn Lôn, chưa từng rời đi, thật vất vả mới đợi được ngươi rời núi, liền đi theo…” Ngẩng đầu lén nhìn Tiêu Tẫn thần sắc không giận, tiểu yêu mới nhẹ nhàng thở ra, “Ta… Ta vốn định giúp ngươi, nhưng yêu quái kia quá mạnh, ta cũng không đánh lại, cho nên chỉ có thể tránh ở một bên, thấy ngươi làm bị thương con yêu quái kia, lại rơi xuống nước, mới bắt lấy thời cơ chạy đến cứu ngươi… Ngươi… Ngươi không trách ta chứ?”
“Vì sao ta phải trách ngươi? Nói cho cùng vẫn là ngươi cứu ta, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.” Tiêu Tẫn cười khẽ, từ trước tới nay hắn luôn lãnh tĩnh tự kiềm chế, biết lựa chọn của tiểu yêu mới là chính xác nhất, tự ý ra tay, chỉ sợ ngày đó hắn với tiểu yêu đều đã chết trong tay yêu vật kia, hơn nữa hắn với tiểu yêu không thân cũng chẳng quen, sao dám yêu cầu đối phương liều mạng vì mình?
“Ngươi không trách ta, vậy là tốt rồi!” Tiểu yêu nhất thời vui mừng, y vốn hồn nhiên, hỉ nộ ái ố gì cũng để hết trên mặt, không hề che giấu. Thấy Tiêu Tẫn dịu dàng ân cần, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt, mắt tiểu yêu xoay xoay, cẩn thận tiến lại gần, nâng tay phải của mình lên, ngữ khí ngây thơ, lại có chút làm nũng cùng tự hào, “Thực ra, vì cứu ngươi, ta cũng lâm vào cảnh cửu tử nhất sinh đó, yêu vật kia quá lợi hại, cũng làm ta bị thương!”
Da của tiểu yêu trắng nõn, lại có chút mập mạp, cánh tay như ngó sen người ta thường nấu cho người trong lòng, nhưng mà trên cánh tay kia còn lưu lại năm đường cào, da ở xung quanh còn ẩn ẩn lộ ra màu xanh, nhìn rất đáng sợ.
Tiêu Tẫn bất giác thấy đau lòng, khẩu khí lại càng mềm mại thêm vài phần, “Sao lại bị thương nặng như vậy?”
Tiểu yêu mím môi cười, không tiếp tục dây dưa vấn đề bị thương gì đó, chỉ nghiêng đầu, thăm dò, “Ta cứu ngươi, lại vì ngươi mà bị thương, theo lý thuyết, người phải đền bù cho ta mới đúng.”
Tiêu Tẫn như ngừng thở, đau lòng, áy náy tràn đầy trong lòng nhất thời tan thành tro bụi, chỉ còn lại bất đắc dĩ cùng buồn cười, “Ngươi đây là làm ơn để được báo đáp!”
“Thì sao chứ? Tất cả mọi người đều làm như vậy.” Tiểu yêu bất mãn bĩu môi, vẻ mặt nghi hoặc đơn thuần, “Vì sao ta không thể?”
“… Vậy người muốn ta báo đáp thế nào?” Tiêu Tẫn cười khổ, chỉ cảm thấy hiển nhiên là biết rõ rồi mà còn hỏi.
Quả nhiên, đôi mắt của tiểu yêu sáng lên, “Ngươi nguyện ý ngủ cùng ta chứ?”
Tiêu Tẫn không nói gì, đúng là hắn thích tiểu yêu, nhưng thực sự là hắn không thích cách mà y vẫn quấy rầy, nhưng lần này chịu ân tình của y, đối phương yêu cầu như vậy cũng không coi là quá đáng, người tu hành tuy dục vọng không cao, nhưng cũng không phải không bao giờ nghĩ đến chuyện này, hơn nữa, hắn cũng tin tưởng tiểu yêu yêu khí trên người vô cùng thanh thuần này, cũng chưa từng thấy y hút máu hay thương tổn hắn.
— Nếu chỉ là một đêm…
Tiêu Tẫn vô ý thức không muốn mình với tiểu yêu, chỉ vì báo ân đơn thuần mà mây mưa, nên cố gắng làm y xao nhãng, “Ta nhớ rõ, lúc đánh nhau với yêu vật, ta bị thương rất nặng, vì sao bây giờ đã khỏe lại gần hết rồi?”
Lời vừa nói ra, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của tiểu yêu bỗng chốc đờ đẫn, ánh mắt mơ hồ có chút thê lương, luống cuống, nhìn trái, nhìn phải, chỉ không nhìn Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn cau mày, tim bỗng thấy lạnh toát.
“Xin, xin lỗi…” Thấy sắc mặt Tiêu Tẫn chuyển thành lạnh lùng, nước mắt tiểu yêu mạnh mẽ rơi xuống, ủy ủy khuất khuất hít mũi, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở, “Ta… Ta… Ta ngủ với ngươi rồi…”
Tiêu Tẫn ngạc nhiên, hắn vừa mới tỉnh lại, căn bản không nhớ mấy chuyện lúc trước, mấy lời của tiểu yêu nhất thời như giáng một gậy vào đầu hắn, đưa hắn ra khỏi chốn mơ hồ.
“Ngươi bị thương rất nặng, ta… Ta không biết ngoài ngủ còn cách nào để trị hay không, ngươi lại hôn mê, ta gọi mà ngươi không tỉnh lại, không có cách nào xin sự đồng ý của ngươi, nên… nên liền tự tiện…” Tiểu yêu co rúm lại, nước mắt cố kìm lại trong mắt, nhìn vô cùng đáng thương, “Xin, xin lỗi, ta biết ta không nên chưa được ngươi đồng ý đã ngủ với người, ta không dám nữa làm thế nữa đâu…”
Tiêu Tẫn rốt cục không thể duy trì cái gọi là phong phạm (khí chất) hơn được nữa, lấy tay đỡ trán, hai vai sụp xuống, trong lòng lo lắng đến cực điểm.
— Về phần lo lắng cái gì, ngay cả hắn hình như cũng không muốn làm rõ. Có lẽ là tức giận tiểu yêu tự tiện… làm chuyện như vậy với mình? Cũng có thể là tiếc nuối cái gọi là “lần đầu tiên”, vậy mà mình chẳng hề có cảm giác gì? Có thể là…
Tiêu Tẫn vẫn chưa thể hiểu hết được sự tình thế nào. Dục, hắn vốn là người lãnh đạm, tuy rằng không phải là không hiểu những chuyện đó, nhưng cũng chưa bao giờ nếm qua. Thấy tiểu yêu bị dọa đến lê hoa đái vũ, bản thân hắn cũng thấy không nỡ, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn bình tĩnh lại, cười một cái, vươn tay, “Ta không trách ngươi, ngươi cũng là vì cứu ta.”
“… Thật sao?” Tiểu yêu thử hỏi lại, cẩn thận để tay lên tay Tiêu Tẫn, thấy mặt hắn không còn ý lạnh lùng nữa, rốt cuộc cũng nín khóc, mỉm cười.
Cầm lấy bàn tay mềm mại của tiểu yêu, Tiêu Tẫn cảm thấy tâm trạng rối bời của mình dường như cùng trở lại bình thường, nụ cười cũng trở nên tự nhiên hơn, ánh mắt dịu dàng, “Ta còn chưa hỏi tên của ngươi.”
“Ta tên là Cẩm Khâm.” Tiểu yêu vẫn ngượng ngùng, nhưng còn mơ hồ mang theo kinh hỉ, “Ngươi… Ngươi đồng ý ngủ với ta?”
“Đúng vậy, ta đáp ứng, nhưng ngươi không thể hút quá nhiều máu của ta…” Tiêu Tẫn có chút do dự, tiểu yêu tên Cẩm Khâm này nhìn qua có hơi ngốc ngốc, cho nên thực sự là cần phải dặn dò cho tốt, rồi lại chẳng biết vì sao, khi nói ra đến miệng, hắn lại sợ Cẩm Khâm sẽ buồn, sẽ bị tổn thương.
Nhưng mà, Tiêu Tẫn quả nhiên là lo lắng quá nhiều, Cẩm Khâm chẳng chút để ý phất tay áo, “Ta sẽ không hút máu ngươi, việc ngủ với ta và ngươi đều có ích mà, nếu không, thương thế của ngươi vì sao lại tốt lên như thế?”
Tiêu Tẫn sửng sốt một chút, lập tức gật gật đầu, một tia do dự cuối cùng trong lòng cũng tiêu tán hoàn toàn, toàn thân tràn đầy thỏa mãn cùng sung sướng — phương pháp tu luyện của yêu quái vô cùng kì quặc, hắn cũng từng nghe nói có những tu tiên giả bầu bạn với những yêu quái không biết hút máu người, cho nên cũng không có cảm giác kinh dị gì.
Thử thăm dò, kéo Cẩm Khâm vào lòng, cảm nhận được thân thể mềm mại của đối phương thuận theo tay hắn, dựa dát vào ***g ngực hắn, Tiêu Tẫn ngửi mùi hương thơm dịu trên người y, cởi bỏ dây buộc tóc trên đầu y, một tay đỡ lấy mặt y, một tay ôm lấy vòng eo y, cẩn thận mà tinh tế khẽ hôn.
Cẩm Khâm mở to hai mắt, trong mắt có ý khó hiểu, nhưng cũng không thấy việc Tiêu Tẫn đang làm với mình có chút nào chán ghét, vậy là không có động tác gì, chỉ mặc cho Tiêu Tẫn hôn rồi hé mở đôi môi đỏ mọng của mình, quấn lấy đầu lưỡi của y, dây dưa thân mật.
Phản ứng của Cẩm Khâm thực ngây ngô, thậm chí phải nói là có chút lúng ta lúng túng, điều này khiến cho Tiêu Tẫn rất kinh ngạc, đồng thời cũng cực kì vui sướng. Tham nhập vạt áo, sờ lên da thịt mềm mại nhẵn bóng khiến người ta yêu thích không buông tay kia, lần đầu tiên Tiêu Tẫn nếm thử cảm giác lửa đốt là gì, không thể nhẫn nại là gì, xoay ngươi đem Cẩm Khâm đặt dưới thân.
“Không đúng, không đúng, sai rồi!” Bị giam dưới thân Tiêu Tẫn, Cẩm Khâm vốn đang bị hôn đến mơ mơ hồ hồ nhất thời thanh tỉnh, vội vàng vung tay y, lên tiếng ngăn cản.
Tiêu Tẫn ngừng động tác lại, nghi hoặc nhíu mày, im lặng như đang hỏi Cẩm Khâm.
“Phải như thế này mới đúng!” Cẩm Khâm nâng tay, dễ dàng nhấc Tiêu Tẫn đang bị thương mà nội tức đình trệ lên, tự mình nằm trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo đắc ý dào dạt, “Ta phải ở trên mới đúng!”
Tiêu Tẫn hoàn toàn cứng người, yên lặng nhìn Cẩm Khâm ở trên người mình, cảm thấy toàn bộ thế giới tựa hồ sụp đổ trong nháy mắt.
— Chẳng lẽ, hắn thế này mà lại là người nằm dưới? Nghĩ đến sức mạnh tự nhiên của Cẩm Khâm, nhịp tim cũng như hô hấp của Tiêu Tẫn gần như ngừng lại.
— Nhưng mà, không phải Cẩm Khâm nói bọn họ đã làm rồi sao? Sao thân thể hắn cũng không có chỗ nào không khỏe? Chẳng lẽ vì nơi đó của hắn khác với người bình thường, hay là Cẩm Khâm có diệu pháp (phương pháp thần kì) nào…?
Khi Tiêu Tẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Cẩm Khâm đã vươn người thoải mái, toàn bộ người đều nằm trên người hắn. Vùi đầu vào cổ Tiêu Tẫn, Cẩm Khâm thỏa mãn cọ cọ, sung sướng nhắm mắt lại, sau đó… không động đậy nữa.
Tiêu Tẫn đợi nửa ngày, an ủi thân thể mình hóa ra khác với người thường, nhưng vì hắn thích Cẩm Khâm, vậy thì không nên để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng đợi đến khi hắn đại khái nghĩ thông rồi, lại thấy người trên người mình vẫn chẳng có động tác nào, chỉ im lặng nằm sấp trên người hắn.
Đành giơ tay lên, vỗ vỗ vai Cẩm Khâm, nhận được một cái hừ nhẹ bất mãn của đối phương, Tiêu Tẫn cảm thấy đầu óc bình thường luôn thông tuệ (thông minh, sáng suốt) của mình hình như hoàn toàn không đủ dùng, “Ngươi… đang làm gì đó?”
“Ngủ a.” Giọng của Cẩm Khâm có chút không rõ, còn mang theo uể oải nồng đậm.
“…” Tiêu Tẫn trầm mặc một lát, “Như thế này… là ngủ của ngươi?”
“Không phải thế này, thì là thế nào?” Cẩm Khâm hơi hơi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Tiêu Tẫn, mặt đầy khó hiểu, “Đây chính là phương thức tu luyện của bọn ta a, ngươi không thấy khí tức trong người thông thuận hơn nhiều à?”
Tiêu Tẫn trầm ngâm một chút, phát hiện quả thực là có linh lực đang chậm rãi từ những chỗ đang dựa vào Cẩm Khâm chảy vào cơ thể mình, thông suốt tứ chi lẫn xương cốt. Tiêu Tẫn luôn thông tuệ cuối cùng cũng hiểu ra, biểu tình kì quái nhìn Cẩm Khâm, “Ngươi… Bản thể là cái gì?”
“Chăn bông.” Cẩm Khâm thẹn thùng, nhẹ giọng trả lời, sau đó vội vàng ủy khuất nói thêm, “Không cho phép ngươi cười ta! Ai biết bản thể của ta xong, cũng cười nhạo ta…”
Biểu tình của Tiêu Tẫn càng thêm kì quái, hắn dĩ nhiên biết mình không nên cười, phải trấn an lo sợ không đâu của mình trước mới tốt.
“Ngươi… Vì sao cứ muốn đuổi theo ta cùng ngủ?” Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Tẫn lần thứ hai mở miệng.
“Bởi vì phải ngủ với người mình thấy hợp mắt, tu vi mới có thể tăng lên.” Cẩm Khâm thở dài, có chút ủy khuất, “Ta đi nhiều nơi lắm rồi, người duy nhất nhìn thấy thuận mắt chỉ có ngươi.”
“Vậy, người vẫn muốn ngủ với ta chứ?” Ánh mắt Tiêu Tẫn lóe lóe, ngữ khí không tự giác đã thêm mấy phần dụ hoặc (quyến rũ, mê hoặc).
“Có thể sao? Được a, được a!” Cẩm Khâm không chút nghi ngờ hắn, gật đầu lia lịa, phi thường vui vẻ tiếp nhận miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống.
“Nhưng mà, ngủ của bọn ta có chút khác với ngủ của ngươi nha.” Tiêu Tẫn mỉm cười, chậm rãi mở miệng, “Phần lớn thời gian, ta có thể cho phép ngươi làm cái việc mà ngươi gọi là ngủ kia, nhưng nếu ta yêu cầu, ngươi cũng phải phối hợp với ta, làm việc ngủ của loài người, thế nào?”
Cẩm Khâm mờ mịt nghiêng nghiêng đầu, nhíu mày suy nghĩ một lát, “Vậy, thời gian ngủ của ta dài, hay là của ngươi?”
“Tất nhiên là của ngươi.” Câu trả lời của Tiêu Tẫn làm cho nghi ngờ chợt lóe trong lòng Cẩm Khâm biến mất ngay, lập tức đáp ứng.
“Như vậy, chúng ta kí kết khế ước được không?” Giơ tay lên, ngữ khí của Tiêu Tẫn nhu hòa quyến luyến, “Dù sao thì con đường của nhân với yêu cũng khác nhau, khó có thể tín nhiệm lẫn nhau, mà một khi đã kí kết khế ước rồi, chúng ta ai cũng không thể vi phạm những lời hứa trong này, thế là có thể an an tâm tâm ở bên nhau mãi.”
Cẩm Khâm nghĩ nghĩ, rồi gật đầu, “Như vậy tất nhiên là tốt, ta từng nghe rất nhiều yêu nói qua nhân loại vô cùng giảo hoạt, không thể tùy tiện tin tưởng lời nói của bọn họ, phải kí kết khế ước rồi mới có thể.” Nhoẻn miệng cười, khuôn mặt của Cẩm Khâm tràn đầy ý tin tưởng, “Ngươi thật là tốt, nguyện ý chủ động kí kết khế ước với ta!”
Tiêu Tẫn khẽ cười, không hề hổ thẹn nhận lấy lời khen của tiểu yêu, sau đó cẩn thận viết ra nội dung khế ước giữa hai người, sau đó kí ở dưới.
“Bây giờ, có thể ngủ chưa?” Cẩm Khâm ngáp một cái, mặt có vài phần mệt mỏi.
“Đương nhiên, nhưng mà lúc ta hôn mê, ngươi đã dùng phương thức của ngươi ngủ rồi, bây giờ, đến phiên ta dùng phương thức của ta, có đúng không nào?” Tiêu Tẫn dụ dỗ.
Cẩm Khâm lưỡng lự một chút, nhưng thiên tính y vốn thuần thiện (trong sáng, thiện lương) nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy như thế quả thực là có đạo lí, dù cho có chút không muốn, vẫn gật gật đầu, đồng ý.
Được như ý nguyện, Tiêu Tẫn cười, xoay người đặt tiểu yêu xuống dưới, dùng tay cởi quần áo của y, “Thực ra, ngủ của bọn ta cũng rất thú vị, ngươi thử xem nhé?”
“Ân!” Tiểu yêu có chút chờ mong gật đầu, ánh mắt hồn nhiên.
Sau đó —
“Mọi người quả nhiên nói đúng! Nhân loại đều là đại lừa đảo! Đau quá! Ta không muốn ngủ với ngươi nữa!! Ngươi Mau. Rút. Ra! Mau. Rút. Ra!” QAQ
“Chúng ta đã kí kết khế ước rồi, không thể đổi ý được nữa, Tiểu Khâm.” ^_^
Lời cuối sách:
Tiêu Tẫn: Yêu lực của Tiểu Khâm thật mạnh, tuổi cũng không lớn, rốt cuộc là tu luyện thế nào?
Cẩm Khâm: Đương nhiên là ngủ a! Ta từng ngủ với rất nhiều người, đương nhiên, bọn họ không tốt như ngươi.
Tiêu Tẫn: = =###
Cẩm Khâm: Ngươi… Ngươi… Ngươi đang làm cái gì! Bây giờ rõ ràng là đến phương thức ngủ của ta! Ngươi cái tên xấu xa này! QAQ
– Hoàn –