Ta Mới Là Sủng Phi

Quyển 1 - Chương 20: Mưa rào đến



Tin chắc tất cả mọi người ở hiện trường đều nghĩ tới một người.

Phong Giáng Bạch.

*Nét đầu tiên của chữ Phong là chữ Thập.

Sắc mặt Hoàng Hậu trở nên rất khó nhìn, “Làm thế nào ngươi phát hiện vết máu này?”

“Thưa nương nương, vừa rồi nô tỳ quỳ quá lâu, khi đứng lên choáng đầu hoa mắt liền đổ về phía Triệu Dung Hoa.” Cung nữ này cũng thông minh, nếu nàngta nói bị ngáng chân sợ là sẽ khiến người ta sinh nghi, “Kết quả đẩyTriệu Dung Hoa ra một tấc, phát hiện vết máu Triệu Dung Hoa giấu dướitay.”

Nàng đụng đầu lần nữa, “Mong Hoàng Hậu nương nương nắm rõ, chủ tử của nô tỳrõ ràng bị người ta mưu hại, ép uống thuốc độc, khi hấp hối chủ tử cốlấy máu làm mực, viết xuống tên của ác nhân kia...” Nàng dường như biếtkhông nên nói tiếp, phủ phục xuống, “Nương nương làm chủ.”

Mạc Yên Nhiên cũng cảm thấy kỳ quái, vừa mới bắt một cung nữ tên Hạ Nguyệt, Triệu Dung Hoa đã sợ đến mức tự sát tạ tội? Quá không hợp lý. Nay pháthiện ký hiệu này rõ ràng là đánh Phong Giáng Bạch một cái thật mạnh. Dùnàng không rõ sự việc rốt cục thế nào nhưng không nhịn được nhếch khóemôi, nàng cũng muốn nhìn xem sủng phi không sợ ai trong truyền thuyếtgặp loại chuyện này sẽ toàn thân trở ra thế nào.

Hoàng Hậu sa sầm mặt nên người ở đây đều biết nàng tức giận: “Bản cung sẽcông bằng, các ngươi trông coi vết máu này, bản cung đi gặp Hoàng Thượng trước.”

Thẩm Sơ Hàn đã biết chuyện Triệu Dung Hoa đã chết, vốn chỉ là một tội nhânđáng chết mà thôi. Khi Hoàng Hậu đến hắn đang viết chữ, nghe Hoàng Hậucầu kiến hắn đặt chữ vừa viết xong ở bên cạnh, lấy tấu chương trên gócbàn che một chút mới truyền Hoàng Hậu vào. Khi Hoàng Hậu nói rõ lý dođến, hắn viết trên giấy Tuyên Thành sạch sẽ một chữ thập.

Thổi một cái rồi ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu: “Vậy Hoàng Hậu cho rằng chữ thập này có ý gì?”

“Thần thiếp không biết có nên nói hay không.”

“Ngươi là Hoàng Hậu, có gì có nên nói hay không, cứ nói là được.”

“Thưa Hoàng Thượng, chỉ sợ người nhìn thấy sẽ đều nghĩ đến Thục Phi.”

“Thục Phi...” Thẩm Sơ Hàn đặt bút xuống, dùng đốt ngón tay gõ mặt bàn, trầmtrầm không truyền ra tiếng động gì lớn, “Hoàng Hậu cũng nghĩ vậy?”

“Thưa Hoàng Thượng, thần thiếp nghĩ như thế nào không quan trọng, mà là ngàyấy Thục Phi quả thật giáp mặt nói nàng chán ghét Hoa Phi, nay lại xuấthiện chữ thập kia, nếu như điều tra tiếp...”

“Ngươi cảm thấy cần phải điều tra tiếp sao?”

Hoàng Hậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ Hàn, biểu cảm của hắn chưa thay đổi, vẫn cóchút ý cười như lúc nàng mới bước vào, nàng cúi đầu, “Hoàng Thượng không tin Thục Phi sẽ làm chuyện như vậy?”

“Không liên quan trẫm có tin hay không, cũng không cần quan tâm người khác cótin hay không. Ngươi đi làm đi, việc Triệu Dung Hoa này mưu hại hoàng tự vốn là thật, chết chưa hết tội, về phần chuyện của Giáng Bạch...” Ýcười trên khóe miệng hắn rốt cuộc biến mất, “Thật khiến trẫm đau đầu,Hoàng Hậu có biện pháp nào không?”

“Thần thiếp hiểu.” Ý của Hoàng Thượng còn chưa đủ rõ ràng sao, chính là hắnhoàn toàn không để ý cái chết của Triệu Dung Hoa có liên quan tới ThụcPhi hay không, hắn chỉ cần biết Triệu Dung Hoa hại Đại hoàng tử, nayTriệu Dung Hoa đền tội là đủ rồi.

“Ừ, vậy thì lui ra đi.”

“Thần thiếp cáo lui.” Nàng khom gối, gió thổi qua, thổi bay tờ giấy trong tay Thẩm Sơ Hàn, khóe miệng hắn lại khôi phục ý cười kia, nàng nghiêng người qua xem, tờ giấy vốn bị tấu chương đè lên đã được lấy ra, hai hàng chữ rành mạch ánh vào mắt nàng.

Cho đến phong nguyệt vô tình, tương tư vẫn không thể ngừng.

Thẩm Sơ Hàn, tương tư của ai ngươi không thể ngừng?

Bản án Triệu Dung Hoa không giải quyết được gì thật sự khiến Mạc Yên Nhiênchấn động, xem ra nàng vẫn xem nhẹ uy lực của sủng phi này. Sủng phi à?Nàng nở nụ cười, “Thanh Thiển, tới đổi chén trà cho ta.”

Hoa Tần bị đánh vào lãnh cung, nghe nói nàng ta có chút điên khùng, cả ngày không ăn không uống ngồi trên giường không nói gì. Hai đại cung nữ bêncạnh nàng ta bị đánh lại không được chữa trị, không bao lâu đã chết,hành vi này của nàng ta thiếu chút nữa đã hại cả Hoa gia, phi tử bị giatộc từ bỏ trong lãnh cung thật sự rất cô độc. Không biết vì sao Mạc YênNhiên có chút thương hại nàng. Nhưng người đáng thương tất có chỗ đánggiận. Ít nhất nàng ta còn giữ được cái mạng, cứ được chăng hay chớ sốngvậy đi.

Sự kiện Đại hoàng tử qua đi, hậu cung có một thời gian ngắn gió êm sónglặng, thật ra đôi khi nửa đêm tỉnh lại Mạc Yên Nhiên cũng cảm thấy khótin, Hoa Phi đổ? Hoa Phi kiêu ngạo ương ngạnh, luôn thích đối nghịch với Mạc Phi mà nàng vãn biết, phi tử đứng ở điểm cao nhất của chuỗi thứcăn, đột nhiên ngã. Nơi này là nơi ăn thịt người, ngay từ đầu nàng đãbiết, rõ ràng ngay từ đầu đã biết, nhưng khi để nàng nhận thức một lầnnữa, nàng vẫn không thể tránh khỏi mất ngủ.

Sau đó, khoảng thời gian sóng yên biển lặng ngắn ngủi này qua đi rất nhanh, dù sao nữ nhân trong hậu cung quá nhiều, chuyện phát sinh mỗi ngày cũng rất nhiều, ví dụ như chuyện sắp phát sinh này, thu săn.

Từ lúc đi hành cung nghỉ hè Thẩm Sơ Hàn đã nói với Mạc Yên Nhiên chuyệnthu săn, còn nói sẽ săn cho nàng một con cáo làm khăn quàng cổ. Khi tiết thu càng đậm, ngay cả Thư Nhu lúc chải đầu cho nàng cũng nhắc một câu,“Năm nay không biết có thu săn không?”

Mạc Yên Nhiên khi nghe nàng nói những lời này luôn suy diễn nàng đang nóitới du lịch mùa thu. Nghĩ vậy, cực kỳ muốn đi rồi. Vì thế khi đi thỉnhan Hoàng Hậu có phi tử nhắc tới sự kiện này lỗ tai nàng cũng không khống chế được dựng thẳng lên.

“Hai ngày trước khi bản cung gặp Hoàng Thượng cũng nhắc tới thu săn, ý của Hoàng Thượng là tháng sau sẽ đi.”

“Hoàng Hậu nương nương, tháng sau có phải quá lạnh không?”

Hoàng Hậu đang uống nước, nghe có người hỏi vậy suýt chút nữa sặc, nàng ngẩng đầu nhìn là Doãn Tài Tử mở miệng liền nở nụ cười, “Nếu Doãn muội muộicảm thấy lạnh có thể ở lại trong cung cùng bản cung, dù sao các vị muộimuội đều đi gần hết, để lại một mình bản cung cũng rất nhàm chán.”

Doãn Tài Tử dường như hoảng sợ, vội vàng đáp lại, “Không phải thiếp tỳ sợ lạnh, mà lo lắng cho các vị tỷ tỷ.”

Ý cười của Hoàng Hậu càng đậm, “Tuy biết Doãn muội muội không muốn ở lại cùng bản cung, nhưng cũng đừng quá thiên vị vậy chứ.”

“Ai nha, Hoàng Hậu nương nương, hôm qua chính là Doãn muội muội thị tẩm,nàng thánh quyến đang nồng đương nhiên muốn tùy giá, Hoàng Hậu nươngnương đừng đùa nàng nữa.” Mạc phi uống ngụm trà, chậm rì rì nói. NhưngMạc Yên Nhiên cảm thấy khi Mạc Bình U nói luôn nhìn mình. Nàng cúi đầu,vươn tay vuốt tay áo.

Hoàng Hậu phất tay: “Biết các vị muội muội đều vất vả. Danh sách thu săntháng sau bản cung sẽ thương lượng với Hoàng Thượng để sắp xếp, nếu cótình huống đặc biệt có thể đến chỗ bản cung báo một tiếng, nếu không cóchuyện gì khác, hôm nay tan đi.”

“Vâng, thần thiếp/thiếp tỳ cáo lui.”

“Tiểu chủ, hôm qua lại là Doãn Tài Tử thị tẩm kìa, tính ra, đã lâu Hoàng Thượng chưa tới Di Hòa Điện chúng ta.”

Mạc Yên Nhiên cúi đầu uống một ngụm trà, phát hiện mình vẫn không uống quen trà đắng, vì thế vẫy vẫy tay, “Sơ Ảnh đi giúp ta đổi một ly trà hoa tới đây, trà hoa cúc cũng được.” Sau đó quay đầu nhìn Thanh Thiển, “Ngươivội cái gì, chủ tử ta còn chưa vội đây này.”

Thanh Thiển đang đứng phía sau giúp nàng đấm lưng, nghe lời này lập tức ngừng tay, ngữ khí nghiêm túc, “Tiểu chủ, ngài không thể cứ như vậy, trướckia cứ ba ngày thì hai ngày Hoàng Thượng tới một chuyến, ngài xem đi,nay bên ngoài đã có tin đồn ngài thất sủng rồi.”

“Nào có dễ dàng như thế, nói thất sủng là thất sủng, ngươi xem Thục Phinương nương cũng không phải chưa từng có những ngày không nhìn thấyHoàng Thượng, ngươi xem có ai dám nói nàng thất sủng đâu.”

Thư Nhu ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, sau đó khom gối, “Chủ tử, nói đến mới thấy đã một thời gian dài ngài không ra ngoài, cả ngày ở trongphòng cũng không tốt, hôm nay thời tiết không tệ, chi bằng để nô tỳ cùng ngài tới Ngự Hoa Viên đi dạo, được không?”

Mạc Yên Nhiên dùng móng tay gõ mặt bàn, chậc, giờ ngay cả Thư Nhu cũng bảonàng ra ngoài lộ mặt, vì thế nàng đứng lên, không để ý hình tượng duỗithắt lưng một cái, “Đi, đi ra ngoài thì đi ra ngoài. Miễn cho các ngươingày ngày lải nhải bên tai ta.”

Ngày thu còn nồng, lại là buổi chiều, trong không khí khó tránh khỏi cònchút hơi nóng. Mạc Yên Nhiên sợ nhất là nóng, vừa ra đã hối hận, đànhhung hăng trừng mắt nhìn Thư Nhu một cái, bất đắc dĩ đá chân đi tới. Hoa có gì đẹp, hoa đẹp đều bị người ta giấu vào trong nhà rồi. Đang đi,phía trước có cái đình nàng liền tỏ vẻ muốn vào trong đình nghỉ chán một lát, còn chưa tới gần đã thấy không ít người từ trong đình đi ra. MạcBình U đi tuốt đàng trước, theo phía sau nàng ta lại là Thư Anh, Mạc Yên Nhiên không ngờ tới. Nàng vốn có chút mất kiên nhẫn, nay nhìn thấy bọnhọ lại càng hối hận đã đi về hướng này.

Nàng lui sang một bên yên lặng hành lễ với bọn họ. Hôm nay tâm trạng của Mạc Bình U dường như không tệ, có lẽ bên cạnh có người nên nàng ta khôngtiện “đối xử thẳng thắn”, còn cười hỏi nàng có muốn cùng đi chèo thuyềnhay không.

Tầm này lá sen hoa sen đều khô quắt cả rồi, chèo thuyền có gì thú vị, nàngbuồn bực nhìn Mạc Bình U, Thư Anh dường như hiểu ý nàng, “Mạc Phi nươngnương nói khi nóng còn chưa tan hết, trên mặt nước có lẽ sẽ mát mẻ mộtchút, trùng hợp gặp được muội muội, nếu không có chuyện gì cần làm sovới đi dạo chi bằng chúng ta cùng chèo thuyền đi.”

Nàng ta đã nói như thế Mạc Yên Nhiên đương nhiên không có lý do từ chối,cong đầu gối đáp, “Vậy thiếp tỳ quấy rầy các nương nương.”

Vốn là thuyền nhỏ để các phi tần ngắm cảnh, không thể chở quá nhiều người,vì thế một thuyền chỉ có Mạc Bình U, Thư Anh và Mạc Yên Nhiên, đươngnhiên mỗi người đều dẫn theo một cung nữ hầu hạ. Trên mặt nước quả thậtmát mẻ hơn, nghe từng tiếng tí tách, dường như có nước ập xuống. Mạc Yên Nhiên hoàn hồn, quả nhiên đã có giọt mưa đánh vào mui thuyền. Nàngngược lại cảm thấy thú vị, nhưng đám Mạc Bình U đã mất bảy tám phần hưng trí lập tức nói mau chóng lên bờ.

Nàng thân phận hèn mọn đương nhiên không thể có ý kiến gì, chỉ nhìn rangoài, thấy mưa đánh vào mặt nước, thuyền phá mặt nước mà đi, một gợnsóng đánh tan một gợn sóng khác, nhất thời xem ngây người. Thư Anh chú ý tới nàng, cười rộ lên hỏi nàng, “Sao muội muội lại nhìn mưa ngẩnngười?”

Thư Nhu huých nàng một cái, Mạc Yên Nhiên quay đầu cũng cười cười, “Hồi nhỏ thích nghe mưa đánh chuối tây, lớn thích xem mưa cuốn hành lang, nay ởcạnh nương nương cũng bị mưa lăn mặt nước mê hoặc.”

“Đấy là tại chính ngươi ham chơi mới đúng, liên quan gì tới chúng ta?” MạcBình U đột nhiên cũng tiếp lời nàng, ngữ khí ôn hòa hơn không ít, nàngta còn chưa kịp nói đã nghe Thư Anh tiếp chuyện, “Hẳn là muội muội ngắmmưa nhớ tới những ngày cùng nương nương ngài ở trong phủ đấy thôi.”

Chuông báo động trong lòng Mạc Yên Nhiên vang lớn, ta thật sự trăm phần trămkhẳng định không nghĩ tới những ngày trước kia ở cùng Mạc Bình U đâu,còn chưa sống cùng nàng ta bao giờ làm sao mà nhớ được.

Quả nhiên vẻ mặt Mạc Bình U lạnh xuống, “Vậy à?” rồi cũng không nói gì nữa. Không khí trên thuyền dường như lập tức lạnh ngắt, không biết vì nétmặt của Mạc Bình U hay vì cơn mưa bên ngoài đang ngày một lớn hơn.

Mạc Yên Nhiên nhắc tới nàng hồi nhỏ thích nghe mưa đánh chuối tây, Mạc Bình U quả thật nhớ tới khi đó Mạc Yên Nhiên còn nhỏ, thân thể rất yếu, ngẫu nhiên nhìn thấy trời mưa, thân mình nho nhỏ của nàng sẽ nhích tới nhích lui muốn nhòm qua cửa sổ để xem cái gì, hỏi nàng thì nàng cười rộ lên,“Đường tỷ tỷ, lúc nào trời mưa cũng là lúc muội đang bị bệnh, những ngày bị bệnh, muội nằm trền giường nghe tiếng mưa đánh đánh chuối, luôn muốn xem bây giờ chuối tây thế nào, đã bị đánh nát hay vẫn cứng cỏi đứngđó?”

Mỗi khi như vậy Mạc Bình U sẽ xoa mặt nàng, lúc đó hình như nàng chỉ mớinăm tuổi, nhỏ như vậy, không được thúc thúc quan tâm, các tỷ tỷ trongnhà cũng không thích nàng. Có lẽ nàng chỉ nói với một mình mình nhữnglời này, Mạc Bình U ôm lấy nàng đưa nàng đến bên cửa sổ, nói cho nàng,“Yên Nhiên muội xem, chuối tây rất cứng cỏi, mặc mưa đánh thế nào cũngkhông bị đánh nát, muội có biết vì sao không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì nó biết ngã xuống sẽ chỉ bị quét đi, không ai tạm biệt nó, để ý nó có phải bị mưa đánh xuống hay không.”

“Đường tỷ tỷ, thế là ý gì?”

May mà thuyền đi chưa xa, khi tới gần bờ ba người lại phát hoảng, ở lạitrên bờ giương ô chờ các nàng không chỉ có đám nha hoàn thái giám củacác nàng, còn có người mặc màu vàng sáng dù trong mưa bụi mênh mông vẫnkhiến người khác không thể rời mắt. Ninh An giơ ô cho hắn, hắn thì lẳnglặng đứng, nhìn thuyền của các nàng chậm rãi chèo tới. Thuyền của cáccung tần khác dường như nhanh hơn bọn họ một bước, đã đứng bên cạnh hắn, nhưng ánh mắt hắn thản nhiên không hề để ý đến các nàng, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng mưa vỗ vào ô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv