Lan Loan nghe xong, lông mày không khỏi nhếch lên một chút, “Yo, đây là tới tìm ngược sao?”
Sau đó hẳn đi mở cửa, Để đi theo hắn. Vừa mới mở cửa ra, một bàn tay vồ tới phía Lan Loan, Để trầm mặt ngăn cản cái tay kia.
Giống cái vốn đang gõ cửa hụt tay, tay đột nhiên bị người nắm mạnh lấy, khiến nàng xấu hổ vội rút tay về.
Lan Loan vừa định nói chuyện, nàng lại lớn tiếng nói, “Các ngươi mau giao nộp á thú bắt nạt con trai ta ra đây bảo cậu ta xin lỗi!”
“Xin lỗi?! Ôi, Tiêu Liêu nhà ta nói đúng, xin lỗi cái gì.” Lan Loan cười lạnh, ngả người ra sau được Để đỡ được, hắn khoanh tay thờ ơ nhìn nàng.
“Cậu ta bắt nạt con trai đến khóc, cái này mà không sai?” Thú nhân ở đằng sau vẫn luôn im lặng mở miệng, vóc dáng thú nhân không cao, dàng người hơi tròn trịa, trên mặt có một đống thịt, thoạt nhìn như miếng gỗ rắn chắc.
“Nhìn đi! Mắt con ta vẫn còn sưng lên đây!” Hắn dùng ngón tay nhỏ bé, chỉ vào đôi mắt hai đứa nhỏ trốn ở phía sau.
Quả nhiên hơi sưng đỏ, giống như khóc. Lan Loan thoáng nhìn, trong lòng hiểu rõ, sau đó trào phúng cười nói: “Khóc có nghĩa là đúng? Các ngươi có từng hỏi bọn chúng, hỏi qua tại sao lại khóc hay chưa? Có biết bọn chúng không chỉ đi cướp lấy bướm của bốn đứa nhỏ lớn nhất còn chưa được năm tuổi, không chỉ cướp, còn muốn ấn bọn nhỏ ở trên mặt đất mà đánh! Nếu không phải Tiêu Liêu của nhà ta đuổi tới kịp, hôm nay các ngươi cứ ở đó chờ cha mẹ của mấy đứa nhỏ tìm tới cửa gây rắc rối đi!”
“Này, không phải là một con bướm thôi sao, nếu bọn nó đưa con bướm cho con ta thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Giống cái này có chút gầy gò, cho nên môi nàng cũng thực mỏng.
Lời này khiến Lan Loan nghe xong tức đến bật cười, lúc này Để sau lưng hắn mở miệng, thâm âm trầm thấp mang theo cảm giác áp bách, “Dựa vào cái gì?”
“Cái gì?” Giống cái giống như bị câu này hỏi cho ngốc luôn.
“Dựa vào cái gì phải cho bọn chúng con bướm kia?” Ánh mắt Để yên lặng, nhìn giống cái cùng thú nhân kia đều nhất thời không dám nói gì, “Cho dù chỉ là một con bướm nho nhỏ, đó cũng chính là con mồi do bọn nhỏ bắt được, nếu đã là con mồi do bọn nhỏ bắt được, dựa vào cái gì người khác muốn liền phải cho hắn, dựa vào cái gì.”
“Ách, này, bọn nó còn nhỏ, không hiểu mấy chuyện đó, bọn nó chỉ muốn con bướm kia mà thôi, có gì sai đâu.” Nói đến đây, thú nhân giống như tìm được lí do, đúng lý hợp tình nói, “Bọn nó đều là trẻ con, con ta còn nhỏ, coi như làm gì sai, đó cũng là do bọn nó không biết, hơn nữa chuyện này thuộc về bọn trẻ con chúng nó, á thú nhà ngươi là người lớn, xen vào việc của người khác, một hai phải nhúng tay vào chuyện của trẻ con, so đo với trẻ con, đây là cậu ta sai!”
“Ỷ lớn hiếp nhỏ? Ta đây ý lớn hiếp nhỏ, không sai, nhưng con của các ngươi thì không phải sao!” Tiêu Liêu đột nhiên xuất hiện ở cửa, theo sau còn có Cụ.
“Ta một người lớn bắt nạt trẻ con gọi là ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng con các ngươi tám tuổi bắt nạt mấy đứa ba bốn tuổi thì không phải? Hai người các ngươi một thú nhân một á thú, ngay cả con cũng lớn rồi bắt nạt ta một cái á thú vừa thành niên không lâu, đây cũng là ỷ lớn hiếp nhỏ! Sao cái này các ngươi không nói vậy đi?” Lúc này mồm mép Tiêu Liêu nhanh nhẹn, xoẹt xoẹt xoẹt nói một tràng.
“Ngươi! Ngươi một người lớn đi so đo với trẻ con là sai! Chúng nó không hiểu chuyện, ngươi lớn như vậy còn không hiểu chuyện sao? So đo với trẻ con ngươi còn có lý không?” Giống cái môi mỏng chỉ vào Tiêu Liêu quát.
“Đúng! Bọn chúng không hiểu chuyện, vậy các ngươi làm cha mẹ cũng không hiểu chuyện à? Có biết con mất dạy, chính là lỗi của cha, thượng bất chính hạ tắc loạn! Hành vi của đứa trẻ con như vậy chẳng lẽ không liên quan đến cách dạy dỗ thường ngày của các ngươi sao? Các ngươi tự dạy sai bọn chúng còn đắc chí bào chữa cho chúng nó, nói nó còn nhỏ, nhỏ à? Nhỏ gì mà nhỏ, nhỏ mà các ngươi không dạy đi? Nhất định phải làm chúng nó lớn lên thành bộ dáng đi đến đâu cũng có người ghét các ngươi mới vừa lòng hả?”
Tiêu Liêu bắn liên thanh một hơi, tranh thủ chậm rãi hít một hơi thật sâu, mà miệng lưỡi sắc bén của cậu khiến Lan Loan, Để và Cụ ba người bọn họ nhìn muốn lác mắt, nhìn ngày thường Tiêu Liêu luôn tốt tính dịu dàng, không nghĩ tới khi tức lên còn rất hung dữ.
Sau khi cậu điều chỉnh lại hơi thở của mình liền mở miệng, căn bản không cho cặp cha mẹ kia có bất cứ cơ hội phản bác nào, cái miệng nhỏ ba ba ba, nói,”Chuyện này cản bản nguyên nhân không phải do trẻ con, là bởi vì có loại cha mẹ như các ngươi cứ mặc kệ chúng không thèm dạy dỗ mới làm chúng thành ra như thế, có phải hồi trước mỗi lần chúng gây họa các ngươi đều lấy lý do “bọn trẻ con nhỏ”, “chúng không hiểu chuyện”, “người lớn như ngươi không nên cùng so đo với trẻ con” qua loa lấy lệ rồi cực kỳ đắc ý?”
“Cmn loại cha mẹ ngu muội như các ngươi mau tỉnh đi! Ta dám cược hiện tại ở trong bộ lạc không được mấy nhà sẽ còn duy trì quan hệ tốt với các ngươi, thậm chí hai đứa trẻ nhà các ngươi cũng không có đứa nhỏ nào muốn chơi cùng! Ta không tin các ngươi không nhận ra chuyện này! Chỉ là các ngươi không muốn đối mặt, cảm thấy chính mình làm rất đúng! Toàn cmn đánh rắm!”
Tiêu Liêu chửi tục làm mọi người sợ ngây người, đôi vợ chồng thú nhân kia lại càng trợn mắt há mồm không ngừng chỉ vào Tiêu Liêu, đến một câu cũng không nói được.
“Trẻ con ngay từ đầu là tờ giấy trắng, lớn lên sẽ trở thành bất cứ thứ gì cha mẹ vẽ lên đó, ta cầu xin các ngươi đừng dùng kỹ năng vẽ kẽm cỏi của mình làm hỏng tờ giấy trắng kia được không? Các ngươi không tính chừa lại đường lui cho mình, cũng xin các ngươi có lòng tốt chừa lại đường lui cho con mình được không? Chính mình không muốn làm người tốt, cũng đừng kéo con mình xuống địa ngục đi? Các ngươi không dạy thì đưa chúng cho ta đi, ta giúp các ngươi dạy!”
Lời nói của Tieu Liêu khiến người ta kinh ngạc, Lan Loan không khỏi giơ ngón tay cái lên với cậu, song lại khiến cặp vợ chồng kia tức giận run cả người, giống cái run rẩy mở miệng vài lần đều không thốt ra được lời nào, mà thú nhân còn lại đã giận tới đôi mắt chuyển sang màu đỏ, hắn nổi giận gầm lên một tiếng rồi hóa thành thú hình, vậy mà lại là một con gấu xám béo lùn!
Nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của Tiêu Liêu là: Thật sự là hùng gia trưởng nha!
Mắt thấy con gấu xám giận dữ kia muốn nhào tới Tiêu Liêu, Cụ trầm mặt, hừ lạnh một tiếng, nháy mắt liền biến thành một con báo đốm thật lớn, hắn thả người nhảy tới trước mặt đám Lan Loan, hung ác gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc với gấu xám, ép gấu xám phải dừng động tác lại.
Tiêu Liêu mở to mắt, nhìn hai con mãnh thú đang đối đầu với nhau. Không biết có phải bởi vì Cụ là loại thoái hóa hay không, thú hình của hắn so với thú hình bình thường đều uy mãnh và to lớn hơn nhiều, các này làm cậu không khỏi liên tưởng tới động vật phổ cập khoa học cậu từng nhìn thấy ở hiện đại, trên đó giới thiệu một loại báo—báo Viễn Đông, nghe nói đây là loài báo duy nhất trên trái đất có thể đối đầu trực diện với hổ, không biết có đúng hay không.
Nhưng nếu con báo kia lớn lên to như Cụ, đừng nói đối đầu với hổ, nói nó ăn thịt hổ được cậu còn tin, à không, đừng nhìn trước mặt là một con gấu xám cường tráng, hắn ở trước thú hình của Cụ hoàn toàn không tính là cái gì, Tiêu Liêu nhỏ yếu cảm thấy Cụ một giây liền có thể ném nó đi.
“Thân là một thú nhân, lại biến về thú hình trút giận lên một á thú nhỏ yếu, mặt mũi thú nhân chúng ta đều bị ngươi ném hết rồi! Sắc mặt của Cụ từ lúc thú nhân kia biến sang thú hình, muốn trút giận lên Tiêu Liêu đã không tốt lắm.
“Cậu ấy nói có gì sai không? Dạy dỗ tốt con của mình chính là trách nhiệm của những người làm cha mẹ như chúng ta! Là suy nghĩ cho tương lai bọn nhỏ! Nếu không vì sao tộc trưởng lại muốn ta và những người khác dạy đám nhóc kỹ xảo đi săn? Mặc cho bọn hắn tự sinh tự diệt không được sao? Mấy đứa nhóc choai choai nhà các ngươi lúc đi cùng ta chưa từng có lần nào không gây chuyện, ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ, các ngươi đã chủ động tới tìm ta.”
Đúng rồi, cha Để là thú nhân khỏe mạnh có kinh nghiệm nhất trong bộ lạc, mấy năm trước đã được tộc trưởng Thành Man giao trọng trách dạy dỗ nhóm thú nhân cách đi săn, mỗi ngày hắn đi sớm về muộn chính là đi dạy kỹ xảo cho đám trẻ, mà không biết xui xẻo thế nào, hắn phải phụ trách một đứa con phiền toái khác của cặp vợ chồng này.
Nói đến đây giống cái kia vài lần mở miệng đều chưa dám nói gì, bời nàng cũng biết, Để là người dạy dỗ tiểu thú nhân, có một ít quyền lực, hơn nữa so với để chính mình dạy dỗ con, vẫn là đưa cho loại thú nhân có thực lực như Để dạy thì tốt hơn.
“Trút giận lên á thú cũng không có gì ghê gớm, muốn đánh thì đánh với ta, ngươi muốn thành cái gì ta sẽ đánh cho ngươi thành cái đó, lúc nào cũng sẵn sàng!” Cụ rít gào với gấu xám hai tiếng, biểu đạt rõ ràng ý tứ của hắn.
Lần này đến lượt gấu xám bên ka do dự, nghĩ cũng biết là hắn không có khả năng đánh thắng được Cụ, coi như đánh thắng được, thì Để sau lưng Cụ cũng không phải ăn chay, bất luận thế nào, kết cục cuối cùng đều là hắn chịu không nổi.
Mà hắn cũng không ngốc thật, trong lòng cũng biết được chuyện bọn hắn làm căn bản không đúng, chỉ là trước kia bọn hắn không ít lần đều dùng chiêu này thắng người khác, lúc này chỉ nghĩ là dùng lại trò cũ với Tiêu Liêu, ai biết lần này đá vào tấm sắt, ngược lại bọn họ lại ăn không ít khổ.
Gấu xám biến về hình người, không nói lời nào đi đến cạnh giống cái của mình, kéo nàng và hai đứa nhỏ quay đầu rời đi.
Giống cái kia cũng chưa nói gì, chỉ che chở con mình ngoan ngoãn cố gắng đuổi kịp bước chân của thú nhân, cũng không nhìn sợ hãi trong mắt bọn trẻ, sau đó bọn trẻ nhà họ không còn ra ngoài trong một thời gian dài, mà yên lặng ở trong nhà, lúc đó bọn họ mới biết được, bọn trẻ bị cảnh tượng hôm nay dọa sợ rồi.
Biết bọn họ yếu thế, Cụ cũng không tính không tha bọn hắn, chỉ là rống lên với thú nhân kia một tiếng, cảnh báo hắn về sau đừng âm thầm gây phiền toái cho Tiêu Liêu, bằng không hắn không ngại luận bàn với đứa con đang học tập kỹ xảo săn bắt của bọn họ.
Người sáng suốt đều nghe ra đây là uy hiếp trần trụi, nhưng không có biện pháp, bọn họ đuối lý cơ bản không có chút tự tin nào đi phản bác lại, chỉ có thể bực mình bước nhanh hơn.
Mà bên này, Cụ biến về hình người, đến bên cạnh Tiêu Liêu, xoa đầu cậu, nghiêm túc nói: “Đừng lo, chỉ cần chúng ta còn ở đây, nhất định sẽ không để cậu chịu ủy khuất.”
“Cụ nói rất đúng, nếu cháu sai, chúng ta có lẽ chỉ khiến cháu không quá khổ, nhưng chỉ cần cháu không sai, chúng ta tuyệt đối sẽ không để cháu chịu chút thiệt thòi nào, bằng không ta cần hai thú nhân vô dụng làm gì.” Lan Loan dùng ánh mắt đánh giá thật kỹ Để và Cụ, làm hai thú nhân đều dở khóc dở cười.
Sau đó Để a cha ôm eo Lan Loan chặn ngang bế hắn lên, sức lực mạnh đến mức Lan Loan căn bản không thoát ra được, thầm nghĩ: Đêm nay ta sẽ cho ngươi biết rốt cuộc ta có dùng được hay không!