Tiêu Liêu ở bên này mang theo đám nhóc chơi, giống như nhóc vị thành niên thương thường nhìn chằm chằm những thú nhân với sức mạnh phi thường, trên khuôn mặt của một lớn bốn nhỏ không sai lắm là kinh ngạc, nhiều hơn là sùng bái.
Tuy Tiêu Liêu biết được các thú nhân sở hữu thú hình có sức lực rất lớn, nhưng cậu lại không ngờ sẽ mạnh đến vậy, những cục đá bọn hắn dùng xây nhà cũng không nhỏ, nhìn bằng mắt thường cũng phải 300 cân.
Nhưng nhóm thú nhân kia từng người lại khiêng tảng đá lên quá dễ dàng, giống như mỗi người mỗi đầu bế một đứa trẻ, nhẹ nhàng nâng tảng đá lên.
Càng khó tin chính là khi thú nhân bọn hắn xây dựng tới chỗ hơi cao chút, thời điểm không thuận tiện đứng bên dưới, một số thú nhân sẽ đứng lên hình thú của đồng bạn, tiếp được cục đá từ thú nhân có thể bay ném tới, tiếp tục xây tường! Hơn nữa đồng bạn dưới chân họ còn sẽ tùy trường hợp mà điều chỉnh vị trí.
Một loạt động tác quả thực làm Tiêu Liêu mở rộng tầm mắt, quá lợi hại, thật sự quá lợi hại. Cậu không nhịn được giơ ngón cái ở trong lòng với thú nhân.
Đám nhóc cũng hâm mộ nhìn xem, hổ nhỏ không nhịn được đứng lên nắm chặt tay nhỏ, kiên định nói, “Chờ tôi trưởng thành cũng sẽ lợi hại giống bọn họ!”
“Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy!” Ba đứa khác cũng sôi nổi hưởng ứng.
Hổ nhỏ khẽ cau mày nhìn thỏ nhỏ kêu gào theo mình, khóe miệng giật giật, nhưng không nói gì. Thấy vậy, Tiêu Liêu mỉm cười ấm áp.
“Đúng vậy, sau này các em nhất định sẽ giỏi như bọn họ.” Tiêu Liêu cười sờ đầu đám nhóc.
“Hắc hắc.” Đám nhóc cười khúc khích nhìn nhau.
Lợi ích mà thao tác thần kỳ của đám thú nhân đem đến là, khi trời chuyển tối một lúc, bọn hắn vậy mà xây được nửa căn phòng, tốc độ này, tuy kết quả đã được Tiêu Liêu dự đoán được, nhưng nội tâm vẫn không thể không tán thưởng.
Mặt trời trên bầu trời đã khuất dần, một nửa còn ở trên mặt đất bằng phẳng, các thú nhân cũng hoàn thành công việc của họ, sôi nổi lần lượt rời đi, cha mẹ của đám nhóc cũng tới bên này đón bọn nhỏ.
Tiêu Liêu chào tạm biệt từng đứa một, sau đó cùng Lan Loan và Cụ quay trở về.
Mà bên kia, Thái Thái vừa vào nhà uống ngụm nước, liền nghĩ tới kiến thức mình học được buổi chiều, vì thế cậu lập tức bước chân nhỏ ngắn, bịch bịch bịch chạy tới phòng bếp, lúc này Trùng Anh đang chuẩn bị cơm chiều.
Cậu kéo quần áo Trùng Anh, “A ba a ba, hôm nay Thái Thái học viết chữ đó.”
“Thật sao?” Trùng Anh có chút kinh ngạc, hắn lau tay, ngồi xổm đối diện với con trai.
“Thật đó thật đó, con viết cho a ba xem!”
“Được nha.”
Hổ nhỏ tìm thấy một thanh gỗ nhỏ trong nhà bếp, ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu viết một cách nghiêm túc.
Thấy một chữ kia dần dần được cậu con trai nhỏ của mình viết ra một cách ngay ngắn, không mắc một lỗi nào, nhìn qua thật sự có chuyện kia, Trùng Anh ngạc nhiên.
“Này thật sự do con viết a!” Trời ơi, Thái Thái con giỏi quá!” Trùng Anh vui vẻ ôm lấy Thái Thái mạnh mẽ hôn vài cái.
Được a ba nhà mình động viên, Thái Thái ngây ngô cười, trong lòng cũng thấy tốt đẹp.
Trùng hợp A Cách và Vân Hòa vừa rửa chén xong đi tới, nhìn hai cha con đang cười ngây ngô đều không hiểu được tình huống, đây là làm sao vậy? Hai người đối diện nhìn thấy nghi hoặc trong mắt đối phương.
Hai người nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương.
“A ba, hai người đây là?” Vẫn là A Cách lên tiếng trước.
“Ai da, A Cách, Vân Hòa mau đến xem, mau lên.” Trùng Anh vội vàng vẫy tay với bọn họ.
Hai người không hiểu nguyên do ngoan ngoãn đi tới, sau đó Trùng Anh chỉ vào chữ trên mặt đất, “ Nhìn thấy.”
Không phải chỉ có một chữ à, sao lại ầm ĩ như vậy, hai người vẫn không hiểu thái độ của a ba.
Sau đó, chỉ nghe thấy Trùng Anh kiêu ngạo nói với họ: “Đây là do Thái Thái viết! Thế nào, lợi hại không!”
Do Thái Thái viết? Hai người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Vân Hòa hỏi: “Thái Thái thật sự viết cái này sao?”
“Đương nhiên là em viết rồi!” Thái Thái ngẩng đầu lên, trên mặt là biểu tình mau khen em đi.
A Cách và Vân Hòa nhìn nhau, giơ ngón tay cái lên, khen ngợi nói: “Oa, Thái Thái thật là giỏi.”
“Ai dạy em viết chữ vậy?” Mặc dù trong lòng A Cách đã đoán được nhưng vẫn muốn hỏi Thái Thái một câu.
“Là anh Tiêu dạy chúng em!”
Chúng em? Ba người lớn lúc này mới hiểu, có lẽ buổi chiều Tiêu Liêu dẫn đám nhóc đi rồi dạy chúng nó.
“Vậy cậu ta có dạy các con thứ gì nữa không?” Trùng Anh hỏi.
“Có, dạy chúng con đọc cái chữ này, a!” Hổ nhỏ há to miệng, phát ra âm thanh to lớn vang dội.
“Hả? Ngươi đang ở chỗ này làm gì?” Một âm thanh trầm thấp, mộc mạc vang lên, một thú nhân có dáng người cao lớn vạm vỡ đi đến.
Nhìn thú nhân này, A Cách hiển nhiên có hơi căng thẳng, Vân Hòa vỗ tay cậu, cười trấn an cậu.
“Hành Ca!”
“Cha!”
Thanh âm Trùng Anh và Thái Thái đồng thời vang lên, thú nhân nghe thấy, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn.
Lúc hắn đi qua A Cách, bàn tay vỗ vai A Cách thật mạnh, nói: “Vất vả hai ngày nay rồi.”
Trong mắt A Cách hiện lên vẻ kinh hỉ, hắn lắc đầu, “Không vất vả.”
“Hành Ca/ cha mau tới!”
“Ừm, được.” Hành Ca lại vỗ vai A Cách, đi về phía bạn lữ và con trai nhỏ của mình.
“Làm sao vậy?” Hành Ca đi tới ngồi xổm xuống, dùng thân hình cao lớn ôm hai người vào trong ngực.
Hai người giơ tay, chỉ vào chữ trên mặt đất, đồng thanh nói: “Nhìn cái này a!”
Hành Ca nhìn kỹ một chút, “Này! Chữ này viết không tệ, để cha đoán xem, có phải là do Thái Thái viết không?”
“Cha, làm sao người biết được!” Vẻ mặt Thái Thái kinh hỉ.
Hành Ca cười khẽ: “Đương nhiên là cha biết rồi, Thái Thái là đứa nhỏ quý giá trong nhà chúng ta mà.”
Nghe vậy, Thái Thái cười khúc khích, người một nhà cũng bị nhiễm theo, nở nụ cười.
Sau bữa tối, Thái Thái ngủ ngon lành trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, còn Trùng Anh nằm trên chiếc giường lớn khác thì trằn trọc mãi không ngủ được.
Thú nhân bên cạnh bị hắn lật người một cái cũng không hề buồn ngủ, bất đắc dĩ nói: “Em làm sao vậy?”
“Ai nha, em không ngủ được.”
“Không ngủ được?” Hành Ca nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia sáng.
“Ừm, em quá hưng phấn, cho nên không ngủ được.”
“Nếu em không ngủ được, chúng ta liền làm chút chuyện khác đi.” Hành Ca kéo hắn lại ôm vào lòng, cười nói.
“A? Đừng, đừng, em ngủ được, em ngủ được.” Trùng Anh muốn chạy trốn, lại muộn rồi.
Ngoài cửa sổ, côn trùng vo ve không dứt, sương sớm đọng thành giọt trên lá cây, sau đó lặng lẽ rơi xuống.
Ba gia đình khác cũng rất vui vì con cái nhà mình học được chữ, nhưng gian nhà của các nàng vẫn yên lặng và bình thản.
Ngày hôm sau, Tiêu Liêu dậy thật sớm, sau khi Cụ cảm nhận được cậu rời giường cũng mở mắt ra, kỳ quái hỏi: “A Kiều, cậu dậy sớm như vậy làm gì?”
Tiêu Liêu cười, xoa nhẹ cái đầu lông xù của Cụ, tối hôm qua cậu vô tình phát hiện trong nhà có một ít hạt lúa mì còn nguyên vỏ, sáng ra uống cháo gạo lâu như vậy rồi, nên giờ cậu muốn xay lúa mì thành bột, làm thành bánh rán cuốn rau sống ăn với thịt nướng, lại hết hợp thêm một chén cháo loãng, cháo gạo thanh mát, nghĩ tới thực không tồi.
Thú nhân nơi đây khi còn nhỏ thường xay gạo xanh thành bột, cho thêm một ít thịt được xé nhỏ rồi nấu lên cho tiểu thú nhân ăn, cho nên hôm qua cậu phát hiện hẳn là một cối xay đá nhỏ còn nguyên vẹn, chắc là cái mà Cụ trước đây dùng làm cháo.
Cho nên cậu định dùng nó để nghiền lúa mì thành bột, ước chừng sẽ mất một khoảng thời gian nên cậu mới cố ý dậy sớm.
“Tôi đi làm đồ ăn ngon, các anh chờ ăn là được.” Nói xong, Tiêu Liêu liền đi ra ngoài.
Đồ ăn ngon? Cụ nghĩ nghĩ cũng rời giường, tính đi giúp Tiêu Liêu.
Ngày hôm qua Tiêu Liêu đã đem cối đá nhỏ rửa sạch, lúa mì không nhiều lắm, nhưng đã được xử lý rất sạch sẽ, có thể trực tiếp nghiền thành bột.
Tiêu Liêu nghĩ rằng nghiền thành bột có lẽ sẽ không quá khó, nhưng hiện thực đã dạy cho cậu một bài học, hạt gạo xanh không lớn, cũng không có kết cấu rắn chắc như lúa mì, cho nên rất dễ nghiền thành bột, nhưng lúa mì thì không giống.
Tuy không đầy đặn và to lớn bằng hiện đại, nhưng so với gạo xanh khó đối phó hơn nhiều, Tiêu Liêu thử nhiều lần đều không thành công, lúc hắn đang bó tay không có cách nào đối với lúa mì và cối xay, Cụ tới.
Thấy Tiêu Liêu sắc mặt nặng nề nhìn đồ vật trước mặt, hắn nghi hoặc hỏi: “A Kiều, sao vậy?”
“A, là Cụ à, không có việc gì, chỉ là có chút đau đầu, nên làm sao bây giờ.” Tiêu Liêu chống cằm, “Cái này không tốt, hạt lúa mì hơi lớn, không thích hợp dùng để nghiền thành bột được.”
Cụ đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, chợt nghe Tiêu Liêu đột nhiên hỏi: “Nhà anh có cối giã gạo với chày làm bằng đá không?”
“Cối giã gạo với chày đá?” Thấy Cụ có chút khó hiểu, Tiêu Liêu liền giải thích cho hắn.
“Không có cái này, nhưng chúng ta có thể dùng đá đập nát lúa mì bên trên trước, sau này tôi sẽ làm hai thứ kia sau.” Cụ chỉ vào tảng đá lớn bọn họ dùng để đặt đồ vật và gia công đá lên.
Tiêu Liêu nhìn xem, đó là một tảng đá lớn nhẵn nhụi, rất chắc chắn, nghe nói hắn và cha Để đã phải tốn rất nhiều công sức mới đem nó về được.
“Vậy được, chúng ta làm một chút dùng trước đi.” Vì vậy, hai người lại lần lượt hành động, Cụ phụ trách nghiền nát lúa mì, Tiêu Liêu dùng cối đá nhỏ cố gắng nghiền lúa mì thành bột mịn hơn.
Sau khi làm đi làm lại nhiều lần, cuối cùng cũng có đủ số bột mì cần thiết, sau khi thu dọn dụng cụ xong, Tiêu Liêu quấy bột và chuẩn bị những thứ khác, mà Cụ lại nhóm lửa và bắt đầu nướng thịt.
Tiêu Liêu quấy một chậu bột lớn, cho một ít hành khô thái nhỏ và thịt băm vào, tuy Tiêu Liêu đã bỏ ra rất nhiều công sức nhưng bột làm ra vẫn không được mịn như hiện đại, chỉ là bột hơi vàng bên trong điểm xuyết chút thịt vụn và hành lá xanh biếc, nhìn qua cũng có một chút mùi vị.
Trước khi đổ bánh rán, Tiêu Liêu trước tiên làm một bát dầu từ một ít thịt nạc, sau đó mới khống chế nhiệt độ, cẩn thận đổ bột vào nồi, chỗ bột tiếp xúc với dầu phát ra tiếng “xèo xèo”. kèm theo mùi thơm nồng của lúa mì, hành lá và thịt phân tán khắp nơi.
Tiêu Liêu thuần thục dùng xẻng dàn đều bột, sau khi lớp bột bên trên cứng lại, cậu cẩn thận lật chiếc bánh đã thành hình lại bằng xẻng, bánh rán màu vàng tỏa hương, còn phát ra tiếng “xèo xèo”, bên trong hành lá thái nhỏ và thịt xay bị nhiệt độ làm nóng lên lại càng thơm hơn, hương vị này bay tới trong mũi của Cụ, thơm đến nỗi làm hắn nuốt nước miếng.
“Mùi thơm quá.” Cụ hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào chiếc rán đã làm xong trong nồi.
Tiêu Liêu cười cười, đặt bánh rán đã làm xong lên đĩa, cuộn một ít rau củ có thể ăn sống bên trong, gắp lên đưa đến trước miệng Cụ, nói: “Há mồm ra.”